Thái Linh dịch
Yêu và mất, khát khao và hối
tiếc,
Ngã đớn đau và lại gượng
đứng lên,
Hét vào nhớ thương „cút đi!”,
rồi khẩn cầu „xin dẫn lối!”
Là thế đó cuộc đời: nhẹ
bẫng, sao khôn kham....
Vì một viên ngọc thôi, băng qua
sa mạc mênh mang
Vì một hạt châu trầm mình đáy
bể
Chỉ để lại sau mình lặng lẽ
dấu vết trên cát mềm, những
vòng sóng vương loang.
1 comment:
Tâm hồn nghệ sỹ quá, yêu là không tính đến được và mất ở đây ^^
Post a Comment