Saturday, 19 December 2009
Những người đang yêu
(Wisława Szymborska)
Ở nơi đó lặng yên, ta nghe thấy
Bài hát nào ai hát hôm qua:
"Anh lên núi đường anh, em về thung lũng xa..."
Dù có nghe, ta không tin điều ấy.
Nụ cười của chúng ta
không là nỗi buồn cần che đậy
Và lòng tốt chân thành - không phải sự hy sinh.
Với những người không yêu, ta thấy thương tình
Nhiều hơn cả những gì họ đáng.
Ta làm nhau ngất ngây kinh ngạc
Có điều gì kỳ diệu hơn đâu?
Ngay cả cầu vồng mọc giữa đêm thâu
Hay cánh bướm dập dờn nơi tuyết phủ.
Và khi ta một lần thiếp ngủ
Trong giấc mơ ta thấy cảnh chia ly
Nhưng mộng ấy an lành,
Mộng ấy an lành, đâu có hề chi
Vì ta sẽ bừng tỉnh giấc.
(Thái Linh dịch)
Những nụ cười
(Wisława Szymborska)
Thế giới muốn nhìn hơn muốn nghe.
Các chính khách phải cười.
Họ bày tỏ niềm lạc quan bằng nụ cười tươi.
Dù quyền lợi trái ngược nhau, dù cuộc chơi rắc rối
Dù kết quả không chắc ăn – nhưng luôn là an ủi
Khi răng nhe ra trắng bóng, chân thành.
Họ phải nồng nhiệt phô ra cái trán của mình
Trong phòng họp hay trên phi trường cũng thế.
Cử động tinh nhanh, nhìn trông vui vẻ.
Chào đón người này, tạm biệt người kia.
Một gương mặt cười tươi – cần thiết trăm bề
Cho ống kính truyền thông và đám đông công chúng.
Nha khoa của giới ngoại giao
Bảo đảm thành công kỳ diệu.
Trong tình huống hiểm nguy không thể thiếu
Những răng nanh thiện chí, những răng cửa hài hoà.
Vẫn chưa đủ sáng tươi – thời đại của chúng ta -
Để nỗi buồn thường tình được hiện lên nét mặt.
Nhân loại thân ái chan hoà sẽ đổi thay trái đất
Thành xứ sở nụ cười – lời những kẻ mộng mơ.
Tôi hoài nghi. Chúng ta hãy để cho
Các chính khách không phải cười nhiều đến vậy
Chỉ đôi lúc thôi: vì xuân sang hay hè về rồi đấy
Không căng thẳng co cơ, không gấp gáp vội vàng.
Bản chất con người vốn buồn bã đa mang.
Tôi chờ đợi điều này và sẵn lòng vui sướng.
(Thái Linh dịch)
nguồn ảnh: http://www.crisdecuba.com/obama/wallpaper/Obama-Smile-1/
Allegro ma non troppo
(Wisława Szymborska)
Người đẹp lắm – tôi nói cùng cuộc sống
Rất đỗi phong nhiêu, màu mỡ tuyệt vời
Rất ếch nhái, rất sơn ca, kiến mối
Rất mầm chồi, ngỡ đến thế mà thôi!
Lấy lòng Người tôi gắng sức không ngơi
Tỏ ra đáng yêu, mắt nhìn trong mắt
Luôn là kẻ nghiêng mình trước nhất
Cúi chào Người khiêm tốn, nhún nhường.
Bên này, bên kia, tôi cố đón đường
Chặn mọi nẻo trên lối đi cuộc sống
Tôi vút lên trong say mê vui sướng
Tôi lăn ra thán phục dạt dào
Chú châu chấu này thật cỏ xiết bao
Trái mâm xôi kia mới rừng biết mấy
Không bao giờ tôi dám tin điều ấy
Nếu chính mình chưa được sinh ra.
Chẳng tìm được gì trong khắp bao la
Sánh nổi với Người – tôi nói cùng cuộc sống
Dù khéo léo hay vụng về lóng ngóng
Không ai có thể làm quả thông thứ hai.
Tôi ngợi ca sự chính xác chẳng lệch sai
Sức cuốn nhanh, sự tài tình, hào phóng
Hơn thế nữa, tôi tán dương cuộc sống
Bởi những nhiệm màu, ma thuật, thần thông.
Miễn sao Người đừng nổi cuồng phong
Đừng tức giận, bực mình hay tự ái
Hàng nghìn năm từ muôn trùng xưa ngái
Tôi dỗ dành Người, tươi ngọt trên môi.
Nắm rìa chiếc lá con tôi kéo giật cuộc đời
Người có ngừng lại không? Người có nghe thấu hết?
Dù chỉ một lần, dù trong chốc lát
Người có quên mình đang mải miết về đâu?
(Thái Linh dịch)