Sunday 28 December 2014

Facebook




...
6 điểm chính trong cuộc đối thoại đầu tiên giữa sinh viên và chính phủ Hồng Kông
5 loại nước cấm kỵ tuyệt đối không nên uống buổi sáng
[ảnh selfie, trong nhà hàng]
Autumn in my town

Bắc Kinh: Kêu gọi tẩy chay nghệ sĩ ủng hộ dân chủ Hồng Kông
Of Course Mark Zuckerberg Speaks Fluent Mandarin
Bé 8 tháng tuổi bị mẹ đâm 90 nhát kéo vì cắn khi đang bú
Bộ não và trái tim là chùa chiền của chúng ta. Triết học là lòng tử tế. - Dalai Lama.
[ảnh selfie, trong xe ô tô]
Someone likes your photo
Ký giả Phạm Đoan Trang có mặt tại phi trường LA.
Someone likes your comment
Nhà xuất bản Trẻ thừa nhận sai sót trong vụ "Từ điển Vũ Chất"
[ảnh selfie, trong thang máy]
Bí quyết dưỡng da
Thêm một người Tây Tạng tự thiêu
Con trai anh Điếu Cày đã viết: Những hình ảnh đầu tiên ngay khi bố mình vừa về nơi nghỉ ngơi tối hôm qua, đó là lấy những lá thư và đơn từ của anh em tù nhân mà ông đã khâu vào sau chiếc áo ra. Ai bảo ông không có hành trang, ai bảo hành trang của ông nhẹ nhàng ?!
[ảnh selfie, trong phòng tập thể hình]
Vĩnh biệt ông. Cầu mong ông được siêu thoát.
Someone likes your status
Bánh bèo, mời cả nhà
Cháu tên là Bông, cháu nặng 3,2 kg, dài 53 cm
The Shallows: What the Internet Is Doing to Our Brains
[ảnh selfie, trong tiệm thời trang]
...

(Thái Linh, 10-12/2014)

Friday 26 December 2014

Bản quyết toán bi thương (Wisława Szymborska)

Chiếc thuyền bên bờ, Jarosław Modzelewski

Thái Linh dịch

Bao nhiêu người tôi từng biết
(nếu tôi thực sự biết)
phụ nữ, đàn ông
(nếu sự phân chia này vẫn còn hiệu lực)
đã bước qua ngưỡng này
(nếu đó là một ngưỡng)
đã vượt cây cầu này
(nếu gọi đó là một cây cầu) -

Bao nhiêu người sau cuộc đời ngắn hay dài
(nếu điều đó với họ vẫn còn khác biệt)
tốt lành, bởi đã bắt đầu
tồi tệ, bởi đã kết thúc
(nếu họ không muốn nói ngược lại)
đã sang đến bờ bên kia
(nếu họ đã sang được
và bờ bên kia tồn tại) -

Tôi không biết chắc
về số phận tiếp theo của họ
(nếu thậm chí có một số phận chung
và nếu có số phận) -

Tất cả
(nếu tôi không giới hạn bằng từ này)
ở phía sau họ
(nếu không phải là phía trước) -

Bao nhiêu người đã nhảy khỏi dòng thời gian hối hả
và ngày một u sầu biến vào xa xôi
(nếu còn đáng tin vào phép viễn cận) -

Bao nhiêu người
(nếu câu hỏi có ý nghĩa,
nếu có thể đi đến một tổng số cuối cùng,
trước khi người đếm tính nốt chính mình)
rơi vào giấc ngủ sâu nhất ấy
(nếu không có giấc ngủ sâu hơn) -

Tạm biệt.
Hẹn đến mai.
Hẹn gặp lần sau.
Họ đã không còn muốn
(nếu họ không muốn) nói lại lời ấy.
Họ trao thân cho sự im lặng
vô hạn (nếu không là một sự im lặng khác).
Họ chỉ bận bịu với những điều
(nếu chỉ với những điều)
sự vắng mặt ép buộc họ.


Nguyên tác:

Ilu tych, ktorych znałam 
(jeśli naprawdę ich znałam) 
mężczyzn, kobiet 
(jeśli ten podział pozostaje w mocy) 
przestąpiło ten próg 
(jeżeli to próg) 
przebiegło przez ten most 
(jeśli nazwać to mostem) - 

Ilu po życiu krótszym albo dłuższym 
(jeśli to dla nich wciąż jakaś różnica) 
dobrym, bo się zaczęło, 
złym, bo się skończyło 
(jeśliby nie woleli powiedzieć na odwrót) 
znalazło się na drugim brzegu 
(jeśii znalazło się 
a drugi brzeg istnieje) - 

Nie dana mi jest pewność 
ich dalszego losu 
{jeśli to nawet jeden wspólny los 
i jeszcze los) - 

Wszystko 
(jeżeli słowem tym nie ograniczam) 
mają za sobą 
(jeśli nie przed sobą) - 
Ilu ich wyskoczyło z pędzącego czasu 
i w oddaleniu coraz rzewniej znika 
(jeżeli warto wierzyć perspektywie) - 

Ilu 
(jeżeli pytanie ma sens. 
jeżeli można dojść do sumy ostatecznej, 
zanim liczący nie doliczy siebie) 
zapadło w ten najgłębszy sen 
(jeśli nie ma głębszego) -

Do widzenia. 
Do jutra. 
Do następnego spotkania. 
Już tego nie chcą 
(jeżeli nie chcą) powtórzyć. 
Zdani na nieskończone 
(jeśli nie inne) milczenie. 
Zajęci tylko tym 
(jeżeli tylko tym) 
do czego ich przymusza nieobecność.









Sunday 7 December 2014

Nobuyoshi Araki – cái chết, sự sống, thân xác và tình-yêu-thương




Triển lãm ảnh của Nobuyoshi Araki.

Trên tường treo bức ảnh đen trắng chụp một chú mèo trên tuyết. Lạnh. Và cô độc. Hay lạnh và cô độc là cái nhìn của người chụp ảnh? Chú mèo là Chiro, thú cưng của Yoko - vợ Araki. Bức ảnh chụp sau ngày bà qua đời. Chiro còn xuất hiện trong nhiều bức ảnh khác, nhưng tôi nhớ nhất những bức Chiro ngồi lặng lẽ trên sân thượng, khi thì nhìn ra những nóc nhà Tokyo xa xa, khi thì ngước về bức ảnh Yoko đặt trên chiếc bàn loang lổ, giữa những đóa hoa huệ tây. Nỗi buồn của người chụp ảnh ngấm vào từng hơi thở. Araki nói chụp ảnh cũng như thở, và mỗi tiếng bấm máy là một nhịp tim đập. Nhịp tim Araki khi bấm máy chụp những bức ảnh ấy hẳn phải là những nhịp tim buồn lắm. Nỗi buồn sâu thẳm nén lại tối giản trong sắc đen trắng của ánh sáng và bóng tối. Nỗi buồn của tình-yêu-thương.





Trong cùng không gian ấy, chỉ cách vài bước là hàng loạt ảnh gây tranh cãi của Araki chụp phụ nữ khỏa thân trong những tư thế khổ dâm, thường là bị trói. Araki từng tuyên bố ông làm tình với mỗi người mẫu của mình, và tình dục là khúc dạo đầu để chụp ảnh, hoặc ngược lại. Những bức ảnh như thế của Araki nhiều vô số, chúng là cuốn nhật ký đời sống tình dục của ông, bạo liệt và bùng nổ. Chúng là những miêu tả và ghi chép về thân xác qua thân xác. Tuyệt nhiên thân xác. Araki nói ông không hiểu phụ nữ, không nắm bắt được tâm hồn họ, nên ông trói thân xác họ, mỗi vòng dây trói như một vòng tay ôm. Ảnh của Araki không chỉ phơi bày khía cạnh riêng tư của riêng ông mà còn khắc họa một gương mặt khác của xã hội Nhật Bản, nơi người ta coi thân xác như một phương tiện để trải nghiệm lạc thú, tội lỗi, đau đớn, trí tưởng tượng, chối bỏ „cái tôi” thường nhật, „cái tôi” bị áp đặt, bị định nghĩa bởi khế ước và mục đích, để giải phóng „cái tôi” thứ hai của căn tính.






Araki chụp những gì xảy ra trong cuộc sống của ông, xung quanh ông. Với ông nhiếp ảnh là ghi lại cuộc sống. (Ông có thể chụp không ngừng hết 80 cuộn phim trong 2 ngày!). Araki nói có thể tìm thấy khắp mọi nơi những điều hấp dẫn và thú vị, hiện thực hay không – không quan trọng. Bước vào phòng triển lãm là bước vào cuộc sống và không gian riêng tư của ông, vào vòng quay lặp lại không ngừng của cái chết, sự sống và tình dục trong cuộc hiện sinh mà ông trải nghiệm. Araki chụp những bông hoa ở các giai đoạn khác nhau của sự úa tàn, với con tắc kè, loài vật khi đứt đuôi có thể mọc đuôi mới để bảo tồn tính mạng và bắt đầu cuộc sống khác. Ông chụp những hình ảnh hoa quả và thức ăn đầy gợi dục. Tất cả trong vòng quay viên miễn vô tận từ Thanatos đến Eros.

  








Những giữa những âm thanh náo động và bạo liệt ấy, tôi vẫn nghe thấy dòng âm thanh u buồn thẳm sâu len lỏi trong những bức ảnh của Araki, qua hành trình tình cảm, hành trình mùa đông và những bức ảnh Chiro. Không hối hả, ồn ào và gây sốc mà tĩnh lặng và sâu thẳm. Nó vừa là một phần trong vòng xoay phù du của đời sống, vừa vượt thoát lên trên vòng xoay ấy. Những âm thanh ấy nhẹ nhàng nhưng xúc động, giản dị nhưng day dứt. Khi lắng nghe nó, tôi thấy một Araki thuần khiết, nhạy cảm, u sầu và dịu dàng; hình ảnh Araki khiêu khích và thách thức như lùi xa, mờ đi, cùng với cả thế giới xôn xao ngoài kia.

Sentimental journey, 1971

Sentimental journey, 1971


Với tôi, xem ảnh của Nobuyoshi Araki là trải nghiệm một hành trình cảm xúc với những cung bậc và thái cực rất khác nhau vào sâu tâm hồn mình và vào bản chất của con người, một hành trình đầy những tương phản, kinh ngạc, điên rồ, đau đớn, băn khoăn, dày vò, song cũng đầy rung cảm và tinh tế, để một lần nữa đặt lại những câu hỏi về cái chết và sự sống, về thân xác và tình-yêu-thương.

(Warszawa, 12.2014)

Wednesday 3 December 2014

Tuyết


Sáng tác: Irina Belik
Lời Việt:
Thái Linh



Tuyết vẫn rơi sao lạnh lùng bỏng rát
Lưu dấu ai trên giá băng trong ngần
Trong vòng xoay mịt mùng mờ lối
Ai đã xa đã xa lìa tôi

Đêm sầu đông chập chờn thao thức
Tuyết dần tan hòa theo dòng nước
Riêng một điều, người ơi người biết:
Tôi yêu người muôn ngàn mai sau.

Đêm sầu đông chập chờn thao thức
Tuyết dần tan hòa theo dòng nước
Riêng một điều, người ơi người biết:
Tôi yêu người muôn ngàn mai sau.

Sao lời những vì sao xa lắc
Nghe mong manh trong âm u chiều
Gió mang về tràn mi nước mắt
Nhưng nước mắt kia tôi đâu cần!

Ai người quên nhìn về xa vắng
Ai người quên nhặt từng giọt nắng
Ai người quên mùa Đông lạnh trắng
Đông mang đi rồi người tôi thương...

Tôi người quên nhìn về xa vắng
Tôi người quên nhặt từng hạt nắng
Tôi người quên mùa Đông lạnh trắng
Đông mang đi rồi người tôi thương...

Xa lìa nhau khi chạm vào gian dối
Thiếp đi khi đêm đen quay về
Khi mình run từng cơn trong lạc lối
Chốn nhân gian điên rồ cuồng mê

Đi rồi xin người đừng dừng bước
Quên rồi xin người đừng buồn nhớ
Nhưng người ơi, tận cùng con đường đó
Không ai còn quay trở lại như xưa

Đi rồi xin người đừng dừng bước
Quên rồi xin người đừng buồn nhớ
Nhưng người ơi, tận cùng con đường đó
Không gì còn quay trở lại như xưa

Đi rồi xin người đừng dừng bước
Quên rồi xin người đừng buồn nhớ
Nhưng người ơi, tận cùng con đường đó
Không bao giờ quay trở lại như xưa