Wednesday, 4 September 2013

Mùa thu (Boris Pasternak)


Thái Linh dịch

Anh đã để gia đình ly tán
Bạn bè thân lưu lạc lâu rồi,
Chỉ còn lại nỗi cô đơn dằng dặc
Ngập trong tim và dâng khắp đất trời.

Nơi đây hai ta giữa rừng vắng không người,
Anh với em trong túp lều gác nhỏ
Những lối mòn cô liêu lút cỏ
Như trong bài ca xưa xanh xao.

Và bốn bên những tường gỗ hư hao
Giờ đây nhìn hai ta buồn bã.
Ta không nguyện sẽ vượt qua tất cả,
Nhưng sẽ chết cùng nhau trung thực, quang minh.

Ngồi bên nhau hai đứa suốt thâu canh
Anh đọc sách, em thêu thùa đan lát
Bình minh tới, từ khi nào chẳng biết
Ta không nhận ra mình đã ngừng hôn.

Huy hoàng lên, kiêu bạt lộng lẫy hơn,
Lá hãy trút trong xạc xào náo loạn!
Chén đắng hôm qua khổ đau chưa cạn
hãy rót thêm sầu chất ngất hôm nay!

Ôi thiết tha, quyến rũ, mê say!
Ta tan mãi vào xôn xao tháng Chín!
Hãy vùi đắm trong tiếng thu xao xuyến!
Hãy lặng đi, hoặc hãy điên cuồng!

Trút hết đi xiêm áo, em thương,
Như rừng thu dạt dào trút lá,
Nơi vòng tay anh dịu dàng em ngả
tấm thân son trong chiếc áo lụa là.

Em là phước lành trên bước tử thần qua
Khi đời sống đáng rủa nguyền hơn bệnh tật.
Và can đảm – cội nguồn cái đẹp
Chính là điều cuốn ta lại gần nhau.


Monday, 2 September 2013

Chẳng có gì biếu không (Wisława Szymborska)


Thái Linh dịch



Chẳng có gì biếu không, tất cả là vay mượn.
Tôi nợ ngập đầu.
Tôi sẽ phải gán mình
trả nợ cho bản thân,
mạng đem trả mạng.

Sự thể đã sắp đặt:
phải trả lại tim
phải trả lại gan
và từng ngón tay ngón chân.

Quá muộn để hủy hợp đồng.
Tôi sẽ bị lột da
tróc nợ.

Tôi đi giữa thế gian
trong đám đông những con nợ khác.
Vài kẻ mang gánh nặng
phải trả cánh của mình.
Những kẻ khác dù muốn dù không
đem lá ra thanh toán.

Bên Nợ đã ghi sẵn
mọi tế bào trong ta.
Không một tua lá, sợi mi nào
giữ lại được vĩnh viễn.

Danh mục ghi chi tiết
và xem ra
chẳng có gì còn lại của ta.

Tôi không thể nhớ ra
khi nào, ở đâu và để làm gì
tôi chấp nhận mở cho mình
tài khoản ấy.

Ta gọi sự phản kháng chống lại điều này
là tâm hồn.
Và đó là thứ duy nhất
không có trong danh mục nợ nần.


Nguyên tác:
Nic darowane, wszystko pożyczone. 
Toną w długach po uszy. 
Będę zmuszona sobą 
zapłacić za siebie, 
za życie oddać życie. 

Tak to już urządzone, 
że serce do zwrotu 
i wątroba do zwrotu 
i każy palec z osobna. 

Za późno na zerwanie warunków umowy. 
Długi będą ściągnięte ze mnie 
wraz ze skórą. 

Chodzą po świecie 
w tłumie innych dłużników. 
Na jednych ciąży przymus 
spłaty skrzydeł. 
Drudzy chcąc nie chcąc 
rozliczą się z liści. 

Po stronie Winien 
wszelka tkanka w nas. 
żadnej rzęski, szypułki 
do zachowania na zawsze. 

Spis jest dokładny 
i na to wygląda, 
że mamy zostać z niczym. 

Nie mogę sobie przypomnieć 
gdzie, kiedy i po co 
pozwoliłam otworzyć sobie 
ten rachunek. 

Protest przeciwko niemu 
nazywamy duszą. 
I to jest to jedyne, 
czego nie ma w spisie.