Andrew Lloyd Webber
Lời Việt: Thái Linh
Đêm về khơi gọi
từng cảm giác dâng ngọt sắc
Bóng huyền lay động
và làm tâm mơ tỉnh giấc
Lặng im trong đêm tối, các giác quan dần buông lơi chiến lũy
Nhẹ nhàng, dịu dàng
màn đêm giăng mắc lộng lẫy
Níu lại, giữ lại
lặng nghe cũng tơ nhẹ rung
Ngoảnh mặt đi em hỡi
đừng nhình ánh ban ngày nhức nhối
Xin em không màng chi ánh sáng đang tâm lạnh lùng
Hãy nghe âm nhạc của màn đêm cất lên vô cùng!
Nào em hãy khép đôi mi dâng hồn về chốn u huyền
Gạn đi hết ưu tư trong đời muộn phiền
Khép đôi mi, hãy đưa tâm hồn em nhẹ vút
Em sẽ sống như chưa từng biết thế gian...
Mượt mà, êm đềm
nhạc sẽ vuốt ve trìu mến
Hãy cảm, hãy để
nhạc len khắp tâm hồn em
Mở lòng em tươi sáng
tung muôn ngàn giấc mơ bay khắp
trong nhung huyền bóng tối em biết em không thể ngăn...
Bóng tối âm nhạc của màn đêm thẳm sâu vô cùng.
Nào em hãy đưa hồn du hành về thế giới lạ kỳ
Bỏ lại hết suy tư em mang trong đời
Em hãy đến nơi nào tâm hồn em mở lối
Khi phiêu du, em đang về đây với ta.
Dập dềnh, phiêu bồng
ngọt ngào men say nồng ấm
Hãy chạm, hãy nhìn
và nhâm nhi mỗi cảm giác
Nào bay lên mơ ước
Bao u hoài trong tim cất bước
trước uy quyền ta ban trong mỗi khúc ca vừa ngân
Uy quyền của nhạc trong bóng đêm vô cùng.
Chỉ riêng em sẽ khiến khúc ca nhẹ vút
Hãy để nhạc của đêm cất lên vô cùng.