Thái Linh dịch
Xin lỗi sự ngẫu nhiên vì em gọi nó là điều tất yếu.
Xin lỗi điều tất yếu nếu dù sao em cũng đã nhầm.
Hạnh phúc xin đừng giận dữ réo gầm, vì em chiếm như của riêng mình vậy.
Người đã khuất hãy quên đi điều ấy, rằng trong ký ức mơ hồ họ leo lét lắt lay.
Xin lỗi thời gian vì em đã không hay, bao lần lỡ những trần gian khoảnh khắc.
Xin lỗi mối tình xưa, vì tình mới em xem như tình yêu thứ nhất.
Những cuộc chiến xa xôi xin hãy thứ tha, khi em đem hoa thắm về nhà.
Những vết thương hoác miệng hãy bỏ qua, khi em tự làm kim đâm vào ngón.
Xin lỗi những người từ vực sâu đang gọi khóc, vì đĩa nhạc kia với vũ khúc nhịp nhàng.
Xin lỗi những người sân ga lang thang, vì giấc ngủ lúc năm giờ sáng.
Hi vọng hãy bỏ qua đừng chấp, vì đôi khi em cũng mỉm cười.
Đừng chấp em, sa mạc kia ơi, vì em chẳng chạy nhanh khi cầm thìa nước.
Cả mi nữa cú ơi, vẫn trong chiếc lồng này bao năm không gì khác trước,
bất động đăm đăm nhìn một điểm không rời,
hãy buông tha cho ta, ngay cả khi mi là một chim nhồi.
Vì bốn chân bàn xin thứ lỗi cho em, cây bị đốn kia ơi.
Xin lỗi những câu hỏi lớn lao vì những câu trả lời nhỏ bé.
Sự thật ơi, đừng để ý tới em sít sao đến thế.
Hỡi trang nghiêm, hãy rộng lượng hải hà.
Nhẫn nại đi sự sống bí ẩn à, từ gấu áo người em rút từng sợi chỉ.
Tâm hồn đừng lên án em như thế, khi lâu lâu em mới gặp người.
Xin lỗi mọi điều vì em không có mặt khắp nơi.
Xin lỗi tất cả mọi người vì em không thể là ai cũng được.
Em biết mình chẳng có gì biện minh chừng nào em còn sống,
vì chính em là trở ngại của mình.
Xin đừng chỉ trích em lời nói hỡi, em xin, khi em mượn những ngôn từ thống thiết,
rồi sau đó thêm vào bao khó nhọc, để chúng dường như thanh thoát nhẹ nhàng.
No comments:
Post a Comment