Thái Linh dịch
Nếu được phép lựa
chọn
Hẳn chúng ta sẽ suy
nghĩ rất lâu.
Cái cơ thể được đề
nghị cho ta thật không thoải mái
và tàn tạ đi một
cách xấu xí.
Những cách thỏa mãn
cơn đói
sẽ khiến ta ghê tởm,
sẽ khiến ta ghê tởm,
sự di truyền ép buộc
và sự chuyên chế của
các tuyến
khiến ta khó chịu.
Thế giới quanh ta
không ngừng tan vỡ.
Những kết quả của
nguyên nhân
nổi trận lôi đình.
Trong số những số
phận được đưa ra cho chúng ta xem
ta sẽ từ chối phần lớn
ta sẽ từ chối phần lớn
với nỗi buồn và sự
kinh hoàng.
Thí dụ những câu hỏi
thế này sẽ được đặt ra:
có đáng để sinh
trong đớn đau
một đứa con chết
lưu
và trở thành thủy
thủ để làm gì
nếu không thể cập
bến.
Chúng ta sẽ chấp nhận
cái chết
nhưng không dưới bất
kỳ hình thức nào.
Tình yêu lôi cuốn
chúng ta,
ổn thôi, nhưng đó là
tình yêu
biết giữ lời hứa.
Cả sự bất kiên định
trong đánh giá
lẫn sự phù du của
các tuyệt tác
đều khiến chúng ta
khiếp sợ
việc phụng sự nghệ
thuật.
Mỗi người đều muốn
có tổ quốc không láng giềng
và sống một cuộc
đời
trong khoảng lặng giữa
các cuộc chiến.
Không ai trong chúng ta
muốn cầm quyền
hay bị cai trị,
không ai muốn là nạn
nhân
cho những ảo ảnh của
mình và người khác,
sẽ không có tình
nguyện viên
cho việc tụ tập,
diễu hành,
cho những bộ lạc
tuyệt chủng lại càng không
mà thiếu chúng
lịch sử sẽ không
cách gì tiếp diễn
suốt nhiều thế kỷ
dự kiến.
Trong khi đó một số
lượng lớn
những vì sao từng
sáng
sẽ tắt đi và nguội
ngắt.
Sẽ đến lúc phải
quyết định.
Với rất nhiều hạn
chế, rốt cuộc cũng sẽ xuất hiện
các ứng cử viên
cho cương vị một số
thầy lang và nhà thám hiểm,
cho vài triết gia không
chút tiếng tăm,
cho đôi ba thợ làm
vườn,
nhạc sỹ và nghệ
nhân vô danh -
dẫu ngay cả những
sinh linh ấy
cũng không thể thỏa
mãn
vì thiếu các ứng cử
viên khác.
Phải suy nghĩ lại một
lần nữa
về tất cả mọi thứ.
Chúng ta được đề
nghị
một chuyến du hành
một chuyến du hành
mà ta sẽ trở về
chóng vánh và chắc
chắn.
Chuyến đi ra ngoài sự
vĩnh cửu
dẫu có nói gì thì
cũng vẫn chán ngắt,
sự vĩnh cửu không
biết trôi qua,
chuyến đi có thể
không bao giờ lặp lại.
Chúng ta sẽ bị nỗi
nghi ngờ vây bủa
liệu khi biết trước
tất cả mọi thứ
ta có biết thực sự
tất cả mọi thứ.
Liệu một lựa chọn
sớm như vậy
có là lựa chọn
hay tốt hơn nên cho nó
vào lãng quên
còn nếu chọn
thì chọn nơi ấy.
Chúng ta sẽ nhìn Trái
đất.
Đã có những kẻ mạo
hiểm sống ở đó.
Một cái cây mảnh
khảnh
bám vào đá
nhẹ dạ tin
không bị gió giật
đi.
Một con vật nhỏ
đào hang
với nỗ lực và niềm
hy vọng
theo chúng ta là kỳ
cục.
Chúng ta sẽ thấy mình
quá thận trọng,
bé mọn và nực cười.
Chẳng bao lâu hàng ngũ
chúng ta bắt đầu giảm bớt.
Những người thiếu
kiên nhẫn nhất biến mất.
Họ sẽ đi tiên phong
nhóm ngọn lửa đầu tiên
- Phải, điều đó
sáng rõ.
Chính bởi ngọn lửa
họ thắp lên
bên bờ dốc của dòng
sông có thật.
Vài người
thậm chí sẽ quay trở
lại.
Nhưng không về phía
chúng ta.
Và dường như họ vừa giành được thứ gì đó? trên tay?