Tôi ngồi trong quán cà phê sân bay, có mười lăm phút cho riêng mình. Mười lăm phút vào lúc hơn 6 giờ sáng là một khoảng thời gian khá vô duyên, nhất là khi người ta đã đọc xong tờ nhật báo. Còn quá sớm để thực hiện những cú điện thọai cần gọi. Mười lăm phút không đủ để mở laptop ra làm một việc gì đó, cũng quá ngắn để mơ màng về Nam Phi. Ở Cape Town sắp có liên hoan nhạc jazz quốc tế lần thứ 6, Cape Town nhớp nhúa và khốc liệt của „Tuổi sắt đá” thế là đã 6 lần hân hoan đàn hát. Rõ ràng, đây không phải là chuyện để có thể suy nghĩ trong mười lăm phút.
Tôi nhìn lên bàn và quyết định: trong mười lăm phút tới của cuộc đời, tôi sẽ toàn tâm toàn ý với nó. Tôi sẽ tận dụng mọi giác quan để thưởng thức nó, mặc dù, có thể nó không xứng đáng với một sự toàn tâm toàn ý cao độ như vậy. Nó – tách chocolate bình thường của một quán cà phê bình thường trong sân bay – không cần đếm xỉa đến cam kết của tôi, chẳng quan tâm đến nỗi băn khoăn của tôi, vô tư hiện hữu trên mặt bàn và tỏa hơi thật hồn nhiên. Làn hơi mỏng làm hình ảnh chiếc ghế phía bên kia bàn nhòe đi một chút. Trong khung hình mờ ảo này, bất ngờ một gương mặt hiện ra, chói lòa như ánh sáng của một đường kiếm. Tôi thấy lồng ngực mình như bị nén chặt lại. Trước giây choáng váng tôi vẫn còn kịp nhớ ra, trong những trườnng hợp như thế này ông đạo diễn bạn tôi thường nói „Tim anh bị hụt mất một nhịp”.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt nào đẹp sáng ngời và đầy nam tính đến như thế.
Người đàn ông xin phép và ngồi xuống trước mặt tôi. Phút choáng váng đã qua. Công việc đã dạy cho tôi cách trải qua những cơn chóang váng thật nhanh và không biểu lộ chúng ra ngoài. Chỉ cần một cái liếc mắt, tôi đã biết lý do tại sao tia sáng này lại xuất hiện trước mặt tôi: trong quán, chỉ có chiếc ghế này là còn trống.
Sự xuất hiện này đã làm thay đổi cam kết của tôi với tách chocolate. Tôi bắt đầu dồn tâm trí vào người đàn ông mà số phận bỗng nhiên đặt phịch xuống trước mặt mình, ít ra là trong mười lăm phút kém vài chục giây.
Anh ta là ai nhỉ? Rất có thể là một diễn viên. Vầng trán rộng và phẳng, mũi cao thanh tú, đôi môi gợi cảm hơi mím lại. Nếu mái tóc này chải ngược ra phía sau và khóe miệng hơi nhếch lên, anh ta sẽ vào vai Howard Hughes thích hợp hơn Leonardo diCaprio rất nhiều. Thành thực mà nói thì tôi có thành kiến với khuôn mặt hình tam giác, cái cằm nhọn và đôi mắt khôn vặt của anh chàng Leo, không hào hoa và kiêu hùng chút nào.
Nhưng cũng có thể anh ta là một doanh nhân, đang đợi máy bay sang Hồng Kông hay Singapore gì đấy, ký hợp đồng chớp nhoáng một cái, rồi mai lại quay về Vác-sa-va. Đôi mắt sáng vừa có uy vừa như tinh quái, vừa lấp lánh hài hước vừa như sắc lạnh. Đôi mắt như thế này tôi hay gặp trên gương mặt của những doanh nhân trẻ thành đạt. Giày đen bóng, toàn bộ trang phục đều màu đen, anh ta có vẻ là một người lịch thiệp.
Nhưng ánh sắc trong đôi mắt làm tôi băn khoăn một chút. Có thể anh ta không đi ký hợp đồng và làm ăn một cách nghiêm chỉnh, mà đang trên đường đi sang Curacao, Panama, Mauritius hay một thiên đường thuế khóa nào đó, để lập vài ba cái công ty ma, làm vài phi vụ mờ ám. Biết đâu những phi vụ đó đã xong rồi, bây giờ anh ta đang chuẩn bị giải thể cái mớ công ty đã hết giá trị sử dụng. Thêm một cặp kính đen vào, gương mặt này rất có thể là của một tay ma-phia có hạng.
Hơi áy náy vì đã để trí tưởng tượng đi quá xa và không biết chừng sẽ làm tổn hại đến danh dự của người (có thể) tốt, tôi xoay suy nghĩ sang hướng khác. Dáng dấp thể thao và thân hình cân đối mạnh mẽ này sẽ làm cho khồi cô gái mê mẩn. Tôi lập tức tưởng tượng ra cảnh một bãi biển tràn nắng của Ần Độ Dương, Maldives hay Seychelles đều được, miễn là đừng có sóng thần. Anh ta với áo sơ mi phanh ngực (mà có lẽ chẳng cần đến cái áo sơ mi), dù là đi thả bộ trên bãi cát trắng mịn, hay nằm dài nhấm nháp ly cocktail dưới tán lá dừa, hoặc phóng mô tô nước hết tốc lực ... đều rất thích hợp. Tất nhiên khung cảnh đó không thể thiếu một (hoặc vài) cô gái xinh đẹp trang trí thêm. Sẽ giống một đọan phim quảng cáo du lịch, hoặc cảnh trong một bộ phim truyền hình nhiều tập nào đó của Mỹ dành cho các bà nội trợ giết thời gian. Dù sao, khung cảnh đó cũng vui tươi và nhiều sức sống hơn cảnh tuyết rơi mịt mù la.nh lẽo trong một ngày đầu tháng Ba ở Vác-sa-va này.
Lúc này, có lẽ bắt đầu cảm thấy hơi nóng, người đàn ông đưa tay nới cúc áo choàng. Khi những chiếc cúc đầu tiên vừa được mở, tôi sững sờ nhìn thấy miếng cổ cồn trắng hình chữ nhật nhỏ lộ ra nơi cổ áo. Thứ này, tiếng Ba Lan gọi là „koloratka”.
Anh là một cha xứ .
(3.2005)
No comments:
Post a Comment