Janina Ochojska ở Sudan
Phỏng vấn bà
Janina Ochojska – nhà hoạt động từ thiện Ba Lan nổi
tiếng, chủ tịch và nhà sáng lập tổ chức thiện nguyện
phi chính phủ „Hoạt động Nhân đạo Ba Lan”. Bài phỏng
vấn do Grzegorz Sroczyński thực hiện, đăng trên Gazeta
Wyborcza - nhật báo lớn nhất Ba Lan số ra ngày 08.08.2014. Thái Linh trích dịch. Một phần của bản dịch đã đăng trên Tuổi Trẻ Cuối Tuần số 31 ra ngày 17.08.2014.
Grzegorz Sroczyński:
Có nên cho tiền những người ăn xin không?
Janina Ochojska:
Không cho.
Thế nếu là một
đứa trẻ ăn xin thì sao?
Cũng không cho. Đứa
trẻ bị lợi dụng để làm anh cảm động và để moi
tiền anh. Kẻ kiếm được tiền là người khác, cả một
băng nhóm. Một người quen của tôi làm việc trong tu viện
ở Kraków đã quan sát những người ăn xin trước tu viện,
họ kiếm tiền rất khá. Một ngày có thể kiếm được
300 zloty
và người ăn xin phải mua chỗ. Một bà mẹ ngồi với
đứa con nhỏ, trông có vẻ nghèo rớt mồng tơi. Và chắc
hẳn là họ nghèo thật. Nhưng có kẻ đã đặt họ ngồi
vào chỗ ấy và thu tiền. Người quen tôi có lần nhìn
thấy hắn sau khi thu tiền đã đi về bằng taxi.
Chúng ta ai cũng
thích nghe những câu chuyện như vậy.
Câu
chuyện này có thật.
Bằng cách này giới
trung lưu Ba Lan rũ bỏ trách nhiệm của mình. „Toàn là
những kẻ đểu cáng, họ muốn lừa tiền của chúng ta”
- chúng ta lặp đi lặp lại điều đó và thờ ơ lướt
qua những người ăn xin.
Tôi
chơi thân với xơ Chmielewska,
bà có ý kiến khác: không cho tiền những người ăn xin.
Một đứa trẻ buổi tối không mang tiền về sẽ bị
đánh. Có thể như thế. Nhưng nếu tôi cho tiền, đứa
trẻ cũng vẫn phải chịu hình phạt, bởi nó sẽ vẫn
tiếp tục bị cho đi ăn xin.
Ném
ra một đồng xu, anh không làm cho cuộc sống của họ
thay đổi gì. Anh không giúp đỡ được họ. Hiệu quả
duy nhất là anh vỗ về được một chút cho lương tâm
của mình: ồ, tôi đã làm được một việc gì đó, tôi
đã không thờ ơ đi ngang qua.
Lương tâm cũng
quan trọng chứ.
Quan
trọng là giúp đỡ, chứ không phải là giải quyết cho
lương tâm yên ổn.
Bà nghĩ điều gì
tốt hơn: khiến người ta vô cảm với những người ăn
xin, lướt qua họ một cách thờ ơ, không cho gì hết hay
đôi khi cho vài đồng xu lẻ?
Vậy
thì tốt hơn là không cho gì hết.
Tôi thấy khó lòng
đồng ý với điều này.
Những
người thực sự thành đạt ở Ba Lan thường vô cảm với
cái nghèo. Họ cho rằng thành công của họ duy nhất chỉ
nhờ vào tài năng và họ không nợ ai điều gì hết. Một
yếu tố của sự tự mãn này thường là quan điểm cho
rằng nếu ai đó được đứng trên bục cao của cuộc
đời thì chắc hẳn là do anh ta xứng đáng. „Không có
cái nghèo, chỉ có những người lười nhác” - đó là
phiên bản dân túy luận của các tầng lớp cao. Và lời
khuyên tuyệt đối „không cho” của tôi có thể trở
thành công cụ hữu hiệu cho họ, cũng như câu chuyện về
những băng đảng ăn xin.
Chính thế.
Tôi
không muốn gỡ bỏ trách nhiệm cho người Ba Lan, nhưng
hãy để sự mẫn cảm của họ đơm hoa kết trái thành
một điều gì đó sáng suốt hơn là cho tiền lẻ ngoài
đường. Vài đồng xu? Anh mua sự yên ổn cho lương tâm
mình với giá quá rẻ mạt! Anh sẽ ném ra những đồng xu
lẻ suốt cuộc đời mình và tự dối mình rằng anh không
thờ ơ với số phận của đồng loại. Tốt hơn là đừng
cho, hãy để lương tâm nhạy cảm của anh đau khổ một
chút và có thể rốt cuộc nó sẽ ra lệnh cho anh làm một
điều gì đó nghiêm túc. Sự cắn rứt lương tâm có thể
trở nên rất sáng tạo.
Một
người bạn tôi từng hỏi một câu khó hơn: „Tôi dắt
con trai đi trên phố, tôi muốn giáo dục cho nó về xã
hội. Một người phụ nữ có bầu ngồi ăn xin. Tôi phải
làm gì? Thờ ơ đi qua? Thế thì con tôi sẽ học điều
đó. Cho tiền? Như thế cũng không tốt.” Bạn tôi cùng
cả gia đình đã tham gia giúp đỡ những người tàn tật
từ nhiều năm, anh muốn dạy con việc làm thiện nguyện.
Và anh muốn cư xử thích hợp trong cả những tình huống
trên đường phố như thế này, để không phô bày chứng
tâm thần phân liệt về đạo đức.
Bà đã khuyên anh
ấy thế nào?
Tôi
khuyên anh dạy con trong những tình huống như thế này
thay vì cho tiền phải biểu lộ sự quan tâm. Đó là phản
ứng tốt nhất.
Sự quan tâm?
Hãy
tiếp cận. „Mẹ của em ở đâu?” „Vì sao em đứng
ngoài đường?” „Em từ đâu đến?”Tất nhiên sự
tiếp cận này sẽ không dễ dàng, bởi người ăn xin có
thể không muốn điều đó, sẽ làu bàu khó chịu. Có thể
họ không biết tiếng Ba Lan, nếu đó là một gia đình
người Di-gan từ Romania. Nhưng cần phải cố gắng tìm
hiểu hoàn cảnh của người đó. Sau đó nói với con:
„Con à, có các nhà tế bần và những tổ chức khác
nhau, khi về đến nhà chúng ta sẽ gọi cho họ ngay và cố
gắng làm điều gì đó .” Ví dụ anh hãy tra trên mạng
„quận Mokotów – nhà tế bần” hay „quận Mokotów –
cứu trợ trẻ em”. Anh gọi điện cho họ: „Ở số 80
đường Độc Lập có một em bé ăn xin, các ông bà có
giúp được không?” Hôm sau đứa trẻ cũng sẽ vẫn đứng
đó mà.
Còn họ thì sẽ
phân bua rằng họ không phải là tổ chức có thể giúp
được, và không thể làm gì.
Rõ
là như vậy. Đừng hy vọng rằng anh gọi điện và người
ta sẽ cuống quýt lên: „Ôi ôi, ông thật cao cả khi gọi
điện đến như vậy! Ôi, chúng tôi chạy ngay đến đó
đây.” Đây chính là sự khác biệt giữa việc ném vài
xu lẻ ngoài đường và sự chú tâm thực sự – cái thứ
hai thường không dễ chịu và đòi hỏi sự kiên định.
Nơi đầu tiên sẽ nói đó không phải là việc của họ.
Nhưng có thể họ sẽ biết phải liên hệ chỗ nào và
cho số điện thoại. Nếu không, thì anh tiếp tục tìm
trên mạng. Anh cố gắng tìm được tổ chức thông thạo
khu vực này và hứa sẽ kiềm tra tình hình đứa trẻ
cùng gia đình nó. Vài ngày sau anh lại gọi điện xem họ
có xác minh thêm được gì không. Và khi đó chính là lúc
để rút ví. Các tổ chức như vậy – dù lớn hay nhỏ –
rất nhiều và họ luôn có khó khăn về tài chính.
Ở Ba Lan các tổ
chức xã hội không được tin tưởng.
Nếu
anh hỏi một người bất kỳ xem anh ta có biết tổ chức
nào có thể giúp đỡ trong quận hay trong thành phố của
anh ta hay không, thì tôi dám cá rằng anh ta không thể nói
được tên tổ chức nào cả. Người giàu thì lại càng
không, vì anh ta sống trong khu khép kín. Người Ba Lan không
biết về sự tồn tại của các định chế cứu trợ một
cách đáng đau lòng. Những người bỗng dưng bất ngờ
gặp khó khăn, họ làm gì? Họ gửi thư cho Owsiak, Dymna,
Ojchowska
và cho truyền hình. Đấy là tất cả những gì họ có
thể nghĩ ra được. Một lần tôi đến xem chương trình
của Elżieta Jaworowicz về một cô gái có nguy cơ bị đuổi
ra đường. Những trường hợp như thế ngày một nhiều,
vì tòa án bắt đầu phát quyết nhiều bản án vô tâm.
Khắp nơi bừa bộn khủng khiếp, giẻ rách vung vãi. Tôi
hỏi: „Cô không thể dọn dẹp đi một chút sao? Để
thấy được có chút cố gắng từ phía cô”. Không. Cô
ấy ĐỢI sự giúp đỡ của truyền hình. Nhân viên của
tổ chức địa phương nói rằng cô ta không hề liên hệ
với họ, mà họ có ngân sách cho những trường hợp như
vậy.
Truyền
hình thực ra gây hại, bởi nó có thể làm đình đám mọi
sự cứu trợ bằng một phương pháp vô hạn định. Một
người cần một nghìn để bơi tiếp bằng chính sức lực
của mình, bỗng nhiên lại nhận được một trăm nghìn.
Sau trận lụt năm 2001 truyền thông đưa công khai số tài
khoản cá nhân của những người bị nạn, không ai kiểm
soát tiền bạc. Chúng tôi cùng với báo Gazeta Wyborcza xây
nhà cho những người bị lụt và có một cô nhận được
thêm 250 nghìn trong tài khoản. Cô thường được lên ti
vi, đúng là cô ấy rất khó khăn. Thế là cô ấy mua một
cái xe oách, đi vòng quanh Ba Lan và chúng tôi không thể
giao nhà mới cho cô ấy. Con cái chị cô ấy phải nuôi.
Một sự trợ giúp thiếu kiểm soát như vậy có thể trở
nên sai lầm, bởi không phải ai cũng cũng biết sử dụng
nó một cách sáng suốt. Tôi cho rằng tốt hơn nên chuyển
tiền cho một tổ chức địa phương, một định chế có
tài khoản ngân hàng và có thể giám sát điều đó. Họ
sẽ giúp ở mức vừa đủ và số tiền thừa ra để dành
cho những người khác.
„Tôi chẳng bao
giờ cho ai cái gì, toàn là phường lừa đảo hết” -
một người quen của tôi nói vậy.
Một
người bất hạnh.
Cuộc phỏng vấn
của chúng ta khẳng định thêm điều đó.
Nhưng
xin lỗi, ai mới là người có lỗi về chuyện cứu trợ
vô trách nhiệm? Về việc một số tổ chức lợi dụng?
Tôi biết điều tôi nói đây sẽ khiến nhiều người
nhảy đựng lên, nhưng vấn đề nằm ở những người
cho! Nếu những người đóng góp muốn có bản quyết
toán, quan tâm đến việc tiền của mình được sử dụng
ra sao, thì các tình huống như vậy đã ít hơn. Một ông
đến chỗ chúng tôi và cho một triệu zloty để xây giếng
nước ở Sudan, nhưng chúng tôi ký hợp đồng đàng hoàng
và trình cho ông ấy bản quyết toán đầy đủ.
Nếu
anh cho tùy tiện thì người ta cũng chi tùy tiện. Nếu anh
cho hợp lý thì tiền sẽ được chi hợp lý. Hợp lý
nghĩa là gì? Điều này đòi hỏi nỗ lực, đi lại, kiểm
tra, quan tâm. Sự chú tâm đến nó. Chứ không phải là
giả vờ làm những cử chỉ cao đẹp, ném ra cả đống
tiền bằng phản xạ của trái tim bởi đứa trẻ mồ côi
khiến tôi xúc động. Chúng ta cho rằng bản thân việc
cho tiền đã cao đẹp đến mức có thể miễn trừ mọi
nỗ lực khác. Chỉ cần cho tiền và cả thế giới phải
lấy làm hạnh phúc.
Sở
hữu tiền bạc là một trách nhiệm. Một người được
may mắn trong cuộc sống và phải có trách nhiệm chia sẻ.
Chia sẻ một cách thông minh.
May mắn?
Tôi
cố ý dùng từ này. Tất nhiên, có thể nói: tôi giỏi,
tôi chăm chỉ, vì thế tôi có được như vậy. Nhưng đó
không phải là toàn bộ sự thật của cuộc sống. Bởi
nhiều người từ điểm xuất phát đã được cuộc đời
ban tặng rất nhiều: một nơi sinh tốt hơn, trong nhà đầy
sách, vốn văn hóa, hay có thể bố mẹ có những người
quen biết xin việc cho, rồi sau đó nhờ thông minh và chăm
chỉ tôi thành công ngoạn mục... Dẫu sao đi nữa thì
người đó cũng có nhiều cơ hội. Nhưng có những người
không nhận được những cơ hội ấy hoặc họ rất bị
hạn chế. Họ giỏi, chăm chỉ, mặc dù vậy họ không
thành công.
Ví
dụ, tôi là một người rất may mắn, tôi được số
phận ban tặng rất nhiều và tôi coi điều này là một
món nợ.
Cứu
trợ là sự chọn lọc, lựa chọn. Đôi khi tàn nhẫn.
Sự chọn lọc?
Lần
đầu tiên tôi phải đưa ra một quyết định là ở
Sarajevo, xe tải của chúng tôi đến đó, tôi phải giải
quyết một số việc trong thành phố và chúng tôi đã
chuẩn bị lên đường. Tôi trở về xe và thấy một phụ
nữ ngồi trong đó cùng với một bé trai và hai cái va li.
Cô van xin chúng tôi mang cô đi khỏi Sarajevo. Và... anh biết
đấy... tôi phải đuổi cô ấy xuống xe. Bởi chúng tôi
đi cùng với một toán quân Serbia và nếu không có họ
thì chúng tôi không đời nào vào được Sarajevo. Thế là
tôi đuổi cô ấy xuống giữa trời tuyết, tôi đã bỏ
lại đứa trẻ giữa lòng chiến trận. Tôi luôn nghĩ về
người phụ nữ này, không biết cô có sống sót không.
Và về cậu bé. Anh biết không... cô ấy... quỳ giữa
tuyết... và van xin tôi. Còn tôi...
Lần đầu tiên tôi
thấy bà khóc. Điều này không hợp với bà chút nào.
Tôi
nhớ tiếng khóc của cô ấy. Tóc cô ấy đen. Tôi nhớ
người phũ nữ đã quỳ xuống và hôn chân tôi. Đúng
thế. Và cậu bé ấy, kêu khóc ở đó...
Cứu
trợ không phải là một câu chuyện cổ tích, tôi đã
hiểu ra điều này. Sẽ không dễ chịu và phải mạnh mẽ
về tâm lý.
Phải tàn nhẫn.
Anh
có thể gọi nó như vậy. Tôi muốn dùng từ này hơn:
cương quyết. Để cứu trợ, cần có một điều gì đó
bề ngoài có vẻ như trái ngược với đặc thù của nó
– chính là cái đầu lạnh. Khoảng cách.
Bà nổi tiếng về
điều này. Tôi luôn ngạc nhiên khi thấy bà thường lạnh
lùng đến thế khi kể về những người mà bà giúp đỡ.
Tôi
tỉnh táo.
Tôi
không thể giúp tất cả mọi người. Tôi phải chọn lựa.
Và khi đã chọn lựa thì thực hiện một cách tốt nhất.
Chỉ có người như
bà mới có thể cho phép mình đuổi một người phụ nữ
ra khỏi xe. Bởi bà làm những việc khác quan trọng hơn.
Nhưng tôi thì không thể cho phép mình làm như vậy mà đạo
đức không tan nát. Và cũng thế, tôi không thể lướt
qua những người ăn xin ngoài phố một cách thờ ơ mà
không cho họ tiền. Đây chính là sự khác biệt giữa
chúng ta.
Vậy
thì anh hãy bắt tay vào làm điều gì đó quan trọng đi!
Hãy để tâm vào đi!
Anh
muốn cư xử một cách có đạo đức và anh cảm thấy
cực kỳ khó xử khi đi ngang qua những người ăn xin, điều
đó nghe thật là hay. Sự cảm thông, mẫn cảm, vân vân
và vân vân. Nhưng đó thật ra là những tình cảm yếu
đuối và không nhất thiết hữu ích trong việc cứu trợ
thực sự. Tôi nhớ một cô gái, đã được huấn luyện
và chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy lũ trẻ mặc áo rách
và quần thủng đít chạy theo cô ấy và kêu la: „Cho em
một đồng” thì cô ấy bắt đầu phân phát hết không
chỉ kẹo và tiền mà tất cả những gì cô ấy có trong
người, vừa cho vừa khóc. Chúng tôi đưa cô ấy về trại
và phải rút cô ấy khỏi Sudan. Đó không phải là đất
nước dành cho cô ấy.
Phải khiến những
người như thế trở nên mất cảm giác, theo một nghĩa
nào đó?
Anh
có thể gọi như thế. Tôi thì sẽ nói là: làm cho họ
trở nên thực tế.
Người
ta tưởng tượng rằng khi đứa trẻ ăn xong cái kẹo, nó
sẽ vui vẻ. Nhưng cả đám đông trẻ con chạy theo họ và
cũng muốn thế. Chúng bắt đầu đánh nhau vì kẹo, đứa
trẻ nào đó bị ngã, những người lớn ở đó nhìn thấy
và cho rằng „kẻ thực dân trắng” muốn làm điiều có
hại cho đám trẻ. Một bi kịch được bày sẵn.
Một
người quen có lần kể cho tôi nghe ông đi tham quan ở Ấn
Độ và khi nhìn thấy sự nghèo đói ở đó, ông đã thực
sự xúc động. Sự thấu cảm, phản ứng của trái tim,
và những cảm xúc dâng trào khác như anh vẫn yêu thích.
Ở một địa danh du lịch ông gặp một cô bé xinh xắn
dễ thương và cho cô bé kẹo, cô bé dẫn ông về nhà,
ông trò chuyện với bố mẹ cô bé. Họ không muốn xin
tiền, nhưng mơ ước có một quầy hàng nhỏ và họ cần
có một cái xe bò. Ông đã mua xe bò cho họ.
Đó chắc là một
sự giúp đỡ sáng suốt?
Phải.
Có thể nói rằng ông đã xử sự đúng mẫu. Cho cần câu
chứ không cho con cá. Và ông rơi vào bẫy của những kẻ
lừa đảo. Chúng chuyên lừa những khách du lịch giàu có,
nhưng chúng biết xin tiền đã trở thành một việc đáng
ngờ, nên chúng nghĩ ra câu chuyện về quầy hàng và cái
xe bò. Có thể nói chúng đã điều chỉnh món hàng thị
trường của mình cho phù hợp với trí tưởng tượng của
một khách du lịch phương Tây được dạy dỗ tử tế về
xã hội. Tất nhiên là chúng bán lại cái xe bò ngay lập
tức, chúng đã thỏa thuận trước với người bán rồi.
Việc
giúp đỡ có hiệu quả không? Đó là câu hỏi quan trọng
nhất. Chúng ta hãy kết thúc lớp vỡ lòng về cứu trợ.
Nhưng thế thì sao
chứ? Dẫu sao họ vẫn nghèo khổ thật mà.
Tất
nhiên. Nhưng bằng cách đó họ học được rằng có thể
kiếm tiền nhờ lừa đảo. Và điều đó làm hỏng họ.
Không ai nói với tôi rằng lừa đảo lợi dụng sự giúp
đỡ có thể mang lại điều gì đó tốt lành.
Bà nói gì với ông
người quen?
„Chính
ông có lỗi. Cô bé làm ông xúc động và ông không tìm
hiểu gì thêm về gia đình nó. Nếu là tôi thì tôi sẽ
không làm vậy. Ở đó có hàng xóm, các tổ chức địa
phương, ông có thể mở miệng hỏi trước, xem những
người ấy có cần giúp thật không.”
Để kiểm tra, ông
ta sẽ phải tách ra khỏi đoàn tham quan và ở lại thêm
hai ngày.
Chính
thế. Phải chú tâm một cách NGHIÊM TÚC. Còn chúng ta thì
thường muốn sửa chữa thế giới khi thể nghiệm những
xúc cảm nhất thời.
Người Ba Lan có
tốt không?
Người
ta nói chung không xấu, chỉ có điều đôi khi họ thiếu
kiến thức. Nếu giải thích cho họ, họ sẵn lòng thay
đổi. „À, đúng vậy, bây giờ mọi thứ đều rõ ràng”.
Ở Wrocław, trong
sân chơi công cộng, Natalka, một bé gái mắc chứng tự
kỷ túm áo một cậu bé. Bố cậu bé làm om sòm lên. Mẹ
Natalka xin lỗi và giải thích rằng con mình bị tự kỷ.
Ông bố kêu lên: „Cô hãy đi khỏi đây, nếu con cô bị
bệnh thì nó đừng đi ra chỗ công cộng và đừng làm
phiền những đứa trẻ khỏe mạnh”. Bà sẽ giải thích
cho ông ấy rằng ông ấy làm như thế là sai như thế
nào?
Bình
tĩnh. Nổi khùng lên với một người như thế chả đem
lại điều gì. Tôi sẽ cố gắng nói chuyện bình thường
với ông ta, để ông ta nghĩ xem ở đâu là ranh giới của
tàn tật mà ông ta chấp nhận. Một đứa trẻ không có
tay có thể chơi với con ông ta hay không? Nếu có, thì một
đứa trẻ mù có chơi được không? Đẩy bóng sang phía
đối phương là cách tốt. Hãy để ông ta định ranh
giới. Ông ta sẽ nhanh chóng thấy rằng đặt ra các ranh
giới như vậy là ngu xuẩn. Hãy để cho người ta suy
nghĩ.
Dạy cho ông ta một
bài học không tốt hơn sao?
Không.
Mẹ Natalka chụp
ảnh ông ta bằng điện thoại và cho lên Facebook, kể lại
toàn bộ sự việc. Bây giờ ảnh ông ta đầy trên mạng
vì mọi người ai cũng chia sẻ nó. Thế có tốt không?
Không.
Nó làm tổn thương ông ta. Trong những trường hợp như
thế này trước tiên tôi nghĩ đến việc không khiến ai
bị tổn thương.
Thật kỳ cục là
bà lại nghĩ đến sự tổn thương của gã ấy. Thế còn
sự tổn thương của người phụ nữ và đứa trẻ thì
sao?
Phải,
nhưng ông ta đã làm họ tổn thương rồi. Điều đó đã
xảy ra. Không cần phải gây thêm tổn thương khác. Anh
thấy thế nào khi xem ảnh ông ta?
Giận dữ. „Đồ
chó đẻ”.
Nghĩa
là bức ảnh gây ra cảm xúc xấu cho hàng nghìn người
đang chia sẻ nó. Nhưng có thể ông ta hoàn toàn không phải
là đồ chó đẻ. Có thể ông ta chỉ ngu dốt thôi? Hay vô
cảm?
Bà không cho rằng
sự ngu dốt là một thể loại của cái ác?
Nhiều
người có thể phản ứng y như thế vì họ không biết
bệnh tự kỷ là gì. Anh có biết tôi chợt nghĩ gì không?
Có thể ông ta cho rằng đó là một loại bệnh truyền
nhiễm? Hoặc có thể ông ta khó chịu khi nhìn thấy một
đứa trẻ không bình thường, vì ông ta đã được ai nó
nuôi dạy một cách không khôn ngoan? Trong thời thơ ấu
của tôi, người ta quan niệm khá phổ biến là những đứa
trẻ tàn tật nên bị giam riêng trong các trung tâm đặc
biệt để không làm người bình thường khó chịu.
Ông
bố của cậu bé ở Wroclaw trong tình huống này đã hành
xử tệ. Nhưng có thể ngay sau đó trong một tình huống
khác lại cư xử rất tuyệt vời. Nếu tôi đánh giá
người khác chỉ qua một phát biểu ngu dốt thì tôi đã
chẳng làm được bất cứ chuyện gì trong đời. „Thế
vì sao người mọi đen ở Sudan không tự đào giếng?”
Một người có học và khá hay ho đã hỏi tôi như vậy.
Đấy là những phản ứng xuất phát từ thiếu hiểu biết
chứ không phải vì họ là người xấu.
Bà trả lời thế
nào?
Thứ
nhất, không gọi họ là „mọi đen”. Thứ hai, giếng
sâu hàng trăm mét, không ai dùng xà beng mà đào được.
Có lời khuyên
chung nào để người được nhận sự giúp đỡ không cảm
thấy tủi thân?
Tôi
nhớ chuyện hồi nhỏ, khi một bà của cứu trợ xã hội
bước vào lớp và nói: „Chúng ta sẽ mua quần áo cho các
bạn nghèo. Ochojska không có áo khoác, vậy ta sẽ mua áo
khoác cho bạn, còn cho Kowalska thì mua quần.” Khi đó tôi
cảm thấy rất kinh khủng. Nếu tôi phải đưa ra một lời
khuyên thì nó sẽ là: không chỉ mặt điểm tên.
Bà có quan tâm đến
kinh tế học không?
Tôi
không hiểu được nó. Ví dụ, tôi không hiểu vòng quay
của tiền. Cũng như không hiểu vì sao người ta lại vui
mừng hớn hở khi tổng sản phẩm nội địa tăng trưởng.
Ai đó cần cái du thuyền thứ tư hay cái nhà thứ năm để
làm gì? Một người muốn có du thuyền, ừ thì tôi còn
hiểu được đôi chút. Nhưng thêm cái thứ hai? Và dựa
trên nguyên tắc nào mà việc mua sắm không ngừng lại
thúc đẩy nền kinh tế?
Năm năm trước
chúng ta còn tin rằng tăng trưởng kinh tế sẽ dần dần
kéo tất cả mọi người lên khỏi cái nghèo, cái đói
sẽ biến mất, miễn là không cản trở quy luật vận
hành của kinh tế học. Bà có bao giờ lạc quan như thế
không?
Tôi
không ảo tưởng như thế, vì tôi biết rõ thực kiện.
Mỗi ngày có 26 nghìn người chết đói. Nhưng đồng thời
thực phẩm lại được sản xuất mỗi ngày một nhiều
hơn, chỉ để những người giàu có thể vứt đi nhiều
hơn và nhiều hơn nữa. Những người giàu – nghĩa là có
cả chúng ta.
Hệ
thống tự cắn cái đuôi của mình. Các tập đoàn toàn
cầu phình ra quá mức và giành được quyền lực khủng
khiếp. Điều này đặc biệt được thấy rõ ở châu
Phi. Hãy xem phim về việc sản xuất đậu đũa ở Kenia,
các khúc đậu phải dài bằng nhau, thẳng, nếu hơi cong
là bị vứt đi, để chúng ta ở châu Âu có thể mua được
đậu đẹp. Và rẻ, vì nhân công phải rẻ.
Thế giới sẽ ra
sao?
Chúng
ta khiến nó ra sao thì nó sẽ như thế. Cần phải đi đến
một sự tự giới hạn ở những vùng giàu có hơn của
thế giới.
Nghĩa là sẽ tốt
hơn khi tình trạng của chúng ta – những người giàu ở
châu Âu – tệ hơn?
Phải.
Nhưng từ chối có thêm đôi giày thứ mười là tệ hơn
sao?
Nếu chúng ta ngừng
mua, thì toàn bộ guồng quay sẽ ngừng lại.
Đấy
chính là điều tôi không hiểu nổi! Nó vận hành thế
nào?
Người
ta sống và tin rằng có một cái ti vi cũ là bi kịch.
Nhưng khi có ti vi màn hình phẳng, thì tôi lại phải có
cái phẳng hơn nữa, ngay sau đó lại là một cái to hơn
nữa. Anh có nhà, thì phải có thêm cái nho nhỏ ở quê,
còn nếu anh giàu hơn, thì ở Toscani hay Provence. Tuần tự
như tiến. Tôi đọc báo thấy có cặp vợ chồng ly dị
và cãi nhau vì 7 cái nhà! Và tôi bắt đầu tưởng tượng
nếu mình có 7 cái nhà, tôi sẽ phải có cả máy bay để
bay qua bay lại. Trong mỗi căn nhà tôi sẽ phải có cùng
từng ấy thứ quần áo, tôi không thể muốn mặc quần
đen mà nó lại đang nằm ở thành phố khác. Biết bao
nhiêu đồ đạc!? Và tôi có thể sử dụng hết được
không, để biện minh cho sự tồn tại của chúng? Nếu
tôi muốn đọc cuốn „Núi thần” yêu
thích của mình mà đang ở Bahamas, tôi có nên cử máy bay
bay về Kraków để lấy sách hay không?
Nhà kinh tế học
sẽ nói nếu bà mua 7 bản „Núi thần” cho mỗi
căn nhà một bản, 7 cái quần đen và 7 cái tủ lạnh, thì
bà thúc đẩy thị trường. Người nghèo ở Bangladesh cũng
hưởng lợi từ đó, vì chắc họ sản xuất keo dán gáy
sách.
Nhưng
điều này dẫn đến sự ngớ ngẩn nực cười! Người
ta làm ra các sản phẩm ngày một chóng hỏng hơn. Đồ
vật là để phục vụ con người có cuộc sống thoải
mái hơn, chắc có một cái tủ lạnh bền thì tốt hơn là
cứ 5 năm lại phải thay một lần chứ. Các nhà kinh tế
nói cả thế giới nhờ đó mà kiếm tiền. Nhưng nếu
loài người chỉ tồn tại được nhờ việc sản xuất
mỗi ngày một nhiều hơn thì cả ngành kinh tế học đang
trồng cây chuối! Tăng sản xuất thực phẩm hoàn toàn
không khiến cho số người bị đói giảm đi. Chúng ta
đang vứt đi nhiều hơn!
Chú thích: