Sunday 12 May 2013

Thiếu nữ (Wisława Szymborska)


Thái Linh dịch


Tôi – một cô thiếu nữ?
Nếu đột nhiên, nơi đây, ngay lúc này, cô đứng trước mặt tôi,
Liệu tôi có phải chào cô như chào người thân thiết,
Mặc dầu đối với tôi, cô lạ lẫm và xa xôi?

Tôi có phải hôn lên trán cô và ứa nước mắt
chỉ vì lý do duy nhất
là chúng tôi cùng ngày sinh nhật?

Chúng tôi khác nhau quá nhiều
chắc chỉ còn bộ xương, hốc mắt
và hộp sọ, là vẫn như xưa.

Bởi vì dường như
đôi mắt cô lớn hơn, hàng mi dài hơn,
cô cũng cao hơn, và cả tấm thân căng
trong làn da mịn màng không tì vết.

Chúng tôi cùng chung họ hàng và những người quen biết
nhưng trong thế giới của cô họ còn sống đủ đầy,
thế giới của tôi gần như không còn ai
trong số họ.

Chúng tôi khác nhau quá rõ,
suy nghĩ và nói những điều hoàn toàn khác nhau.
Cô biết ít thôi -
nhưng với lòng kiên gan vươn lên đáng nể.
Tôi biết nhiều hơn rất nhiều
nhưng không có gì chắc chắn, đinh ninh.

Cô cho tôi xem những bài thơ
viết rõ ràng, nắn nót
bằng nét chữ tôi không còn viết bao năm.

Những bài thơ tôi đọc mãi từng trang.
Chắc chỉ được một bài,
nếu cắt đi đôi chút
rồi sửa vài chỗ khác.
Số còn lại chẳng tiên báo điều gì sáng sủa hay ho.

Rời rạc cuộc chuyện trò.
Trên chiếc đồng hồ tội nghiệp của cô
thời gian phù vân và còn rẻ mạt.
Thời gian trên đồng hồ tôi quý giá và chính xác.

Chẳng có gì khi chia tay, nụ cười phải phép,
không chút xao lòng.

Chỉ khi cô biến mất, và trong phút vội vàng
bỏ lại một chiếc khăn.

Chiếc khăn bằng len
kẻ màu sặc sỡ
mẹ chúng tôi
đã đan cho cô.

Tôi vẫn gìn giữ đến tận bây giờ.


Nguyên tác:


         Kilkunastoletnia

    Ja - kilkunastoletnia?
    Gdyby nagle, tu, teraz, stanęła przede mną,
    czy miałabym ją witać jak osobę bliską,
    chociaż jest dla mnie obca i daleka?

    Uronić łezkę, pocałować w czółko
    z tej wyłącznie przyczyny,
    że mamy jednakową datę urodzenia?

    Tyle podobieństwa między nami,
    że chyba tylko kości są te same,
    sklepienie czaszki, oczodoły.

    Bo już jej oczy jakby trochę większe,
    rzęsy dłuższe, wzrost wyższy
    i całe ciało obleczone ścisle
    skórą gładką, bez skazy.

    Łączą nas wprawdzie krewni i znajomi,
    ale w jej świecie prawie wszyscy żyją,
    a w moim prawie nikt
    z tego wspólnego kręgu.

    Tak mocno się różnimy,
    tak całkiem o czym innym myślimy, mówimy.
    Ona wie mało -
    za to z uporem godnym lepszej sprawy.
    Ja wiem o wiele więcej -
    za to nie na pewno.

    Pokazuje mi wiersze,
    pisane pismem starannym, wyraźnym,
    jakim ja nie piszę już od lat.
    Czytam te wiersze, czytam.
    No może ten jeden,
    gdyby go skrócić
    i w paru miejscach poprawić.
    Reszta niczego dobrego nie wróży.

    Rozmowa się nie klei.
    Na jej biednym zegarku
    czas chwiejny jeszcze i tani.
    Na moim dużo droższy i dokładny.

    Na pożegnanie nic, zdawkowy uśmiech
    i żadnego wzruszenia.

    Dopiero kiedy znika
    i zostawia w pośpiechu swój szalik.

    Szalik z prawdziwej wełny,
    w kolorowe paski
    przez naszą matkę
    zrobiony dla niej szydełkiem.
    Przechowuję go jeszcze.


3 comments:

L'amante inachevée said...

xinh quá chị ơi.

iwin said...

Bạn này xinh thật ! Đúng là thiếu nữ Việt Nam

Unknown said...

xinh
hạt điều mật ong