Thái Linh dịch
Anh đã để gia đình ly tán
Bạn bè thân lưu lạc lâu rồi,
Bạn bè thân lưu lạc lâu rồi,
Chỉ còn lại nỗi cô đơn dằng
dặc
Ngập trong tim và dâng khắp đất
trời.
Nơi đây hai ta giữa rừng vắng
không người,
Anh với em trong túp lều gác nhỏ
Những lối mòn cô liêu lút cỏ
Như trong bài ca xưa xanh xao.
Và bốn bên những tường gỗ hư
hao
Giờ đây nhìn hai ta buồn bã.
Ta không nguyện sẽ vượt qua tất
cả,
Nhưng sẽ chết cùng nhau trung
thực, quang minh.
Ngồi bên nhau hai đứa suốt thâu
canh
Anh đọc sách, em thêu thùa đan
lát
Bình minh tới, từ khi nào chẳng
biết
Ta không nhận ra mình đã ngừng
hôn.
Huy hoàng lên, kiêu bạt lộng lẫy
hơn,
Lá hãy trút trong xạc xào náo
loạn!
Chén đắng hôm qua khổ đau chưa
cạn
hãy rót thêm sầu chất ngất hôm
nay!
Ôi thiết tha, quyến rũ, mê
say!
Ta tan mãi vào xôn xao tháng Chín!
Hãy vùi đắm trong tiếng thu xao xuyến!
Ta tan mãi vào xôn xao tháng Chín!
Hãy vùi đắm trong tiếng thu xao xuyến!
Hãy lặng đi, hoặc hãy điên
cuồng!
Trút hết đi xiêm áo, em
thương,
Như rừng thu dạt dào trút lá,
Nơi vòng tay anh dịu dàng em ngả
tấm thân son trong chiếc áo lụa
là.
Em là phước lành trên bước tử thần qua
Khi đời sống đáng rủa nguyền hơn bệnh tật.
Và can đảm – cội nguồn cái
đẹp
Chính là điều cuốn ta lại gần
nhau.
No comments:
Post a Comment