Em còn ngủ... Mi vương tia nắng sớm
Bàn tay thấy ác mộng gì mà run rẩy, nóng ran.
Cứ thở vậy nghe em, cứ đừng thôi quyến rũ
Anh yêu nét ngực làn hơi này, yêu từng cử động châu thân.
Từ âu yếm thủa ban đầu, giờ đã bao năm?
Bao ngày đã qua từ cuối cùng nguy khốn?
Nỗi buồn nào hôm qua? Điều gì ngày mai làm ta đau đớn?
Ta có khi nào thôi màng hạnh phúc không em?
Với đôi mắt to âm hồn, đêm sẽ đến, đêm đen
Nó nhìn và giết ta... Rồi tử thương – ta chỉ còn giấc ngủ
Vậy là sao? Ta phải chết như bao người vạn cổ?
Như các láng giềng? Ta nguyện cầu cho họ đi em...
***
Bản dịch 2
Em còn thiêm thiếp giấc nồng...
Sợi ban mai nhỏ vương hồng mi ngoan
Mộng về run rẩy tay thon
Xin em cứ thở như còn mãi đây,
Cứ làm anh ngất ngây say
Để cho mê đắm muôn ngày xuân xanh.
Làn hơi bờ ngực mong manh,
Anh yêu từng nét cựa mình trong mơ.
Bao năm từ bấy đến giờ,
Kể từ âu yếm dại khờ đầu tiên?
Bao ngày đã trải hỡi em,
Từ phen nguy khốn lấm lem cuối cùng?
Sầu nào ngày cũ đã từng?
Đau thương nào đợi dặm đường mai sau?
Có khi nào bước bên nhau
Ta thôi màng tới nồng sâu hương tình?
Với đôi mắt lớn u minh
Đêm đen sẽ đến giết mình, em ơi.
Mạng vong, còn giấc ngủ thôi...
Lẽ nào như thế? Em rồi phải xa?
Chết như muôn vạn người ta?
Ví như hàng xóm mấy nhà trước sau?
Cúi xin trời rộng trên đầu,
Nguyện cầu cho họ, ta dầu mai sau....
Thái Linh dịch
2 comments:
Mọi người thích bản dịch nào hơn?
Lần này thì tôi thích bản dịch thứ hai hơn.
Post a Comment