Đêm xa anh
Trong giấc mơ em thấy mình là nước
Em lan chảy, trào dâng và đẫm ướt
Thấm vào lòng anh - mặt đất bao la...
Em là sông là suối hiền hoà
Êm trôi giữa đôi bờ trìu mến
Là thác đổ những khi cuồng nhiệt
Reo cùng anh - vách đá lưng trời
Cũng có khi lãng du muôn nơi
Giữa trời xanh em làm mây trắng
Một ngày kia, nỗi nhớ anh trĩu nặng
Em thành hạt mưa rơi
Sa xuống lòng anh - mặt đất muôn đời
Ấm áp thế, mà sao bình dị thế
Nồng nàn thế, mà bao dung trời bể
Thầm lặng thương yêu không nói một lời...
Ở trong lòng đất ẩm
Mầm sống mãi sinh sôi.
Thái Linh
1 comment:
Phảng phất một tí Vi Thùy Linh nhỉ ;-)
Post a Comment