Ta rất ân cần nhã nhặn với nhau,
Quả quyết mình thật vui, sau bao năm, tình cờ gặp gỡ.
Hùm beo của chúng ta hiền lành uống sữa.
Lũ diều hâu dạo bước chân trần.
Đám cá mập của ta trong nước chìm dần.
Bọn lang sói ngáp dài trước cửa chuồng mở ngỏ.
Những con rắn của ta không nhanh như chớp nữa
Bọn khỉ hết tưng tưng, lũ công rụng lông màu.
Đám dơi đã bỏ mái tóc ta mà bay khỏi từ lâu.
Mình ngừng lời giữa nửa chừng câu
Miệng tươi cười không gì cứu vãn.
Những con người trong chúng ta chẳng biết
Làm cách nào để nói với nhau.
7 comments:
rằng hay thì thật là hay :-)
Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh...
Thơ ngừng lời giữa nửa chừng câu
Chẳng phải hết chẳng ra chưa hết
Ta cùng nghoảnh mặt đi cả quyết
Bất ngờ này không thuộc về nhau
(hihi tập mần thi)
bác Huy bảo ơi, "ngoảnh mặt" chứ ạ? :)
ừ, đang lúc đói kém, thừa còn hơn thiếu, dù chỉ là chữ h, Thái linh ui...
"Những con người trong chúng ta chẳng biết
làm cách nào để nói với nhau"
sao không là:
"con người chúng ta" thôi. "Con người trong chúng ta" nghe không Việt mấy.
bởi trong chúng ta không chỉ có "con người" mà còn có hùm beo, lang sói, khỉ, công, cá mập, dơi v.v...
ở đây không thể dịch là "những con người chúng ta" được, vì dịch như thế thì mất hết ý của tác giả.
Post a Comment