Friday, 2 March 2012

Sonnet XVII (Pablo Neruda)

Anh không yêu em như thể em là bông hồng muối, là viên đá topa,
hay mũi tên của những bông cẩm chướng rắc gieo ngọn lửa:
anh yêu em như người ta yêu điều gì đó âm u,
trong bí mật, giữa tâm hồn và bóng tối.

Anh yêu em như yêu cái cây không khai hoa
nhưng mang trong mình ánh sáng của những đóa hoa chưa nở,
nhờ tình yêu của em, trong cơ thể anh ngụ mùi hương quánh đặc thâm u,
dâng lên từ mặt đất.

Anh yêu em không biết vì đâu, khi nào hay ra sao
Anh yêu em thật thà, không hoài nghi, không kiêu ngạo;
yêu như thế bởi anh không biết yêu em cách khác

chỉ cách ấy mà thôi, là anh hay là em không còn phân tách
rất đỗi thân thương, khi tay em trên ngực anh đã là tay anh,
rất đỗi thân thương, khi mắt em khép trong giấc ngủ anh.

(Thái Linh dịch từ bản dịch tiếng Ba Lan của Jan Zych)

2 comments:

Từ Nguyên Học said...

Tô pa là hoàng ngọc.

Thái Linh said...

cảm ơn bạn!