Thỉnh thoảng người ta cũng có tâm hồn.
Không ai có nó luôn luôn
và vĩnh viễn.
Ngày qua ngày,
năm tiếp năm
có thể trôi qua thiếu nó.
Đôi khi tâm hồn ngụ lâu hơn ở đó -
trong niềm ngây ngất tuyệt vời
và những nỗi sợ thời ấu thơ
Đôi khi chỉ trong niềm kinh ngạc sững sờ
rằng ta đã già cỗi quá.
Hiếm khi tâm hồn giúp ta
trong những việc cần dùng sức lực
như kéo va ly,
dịch xê đồ gỗ,
hay mang giày chật trên đường lê bước mà đi.
Nó thường vắng mặt những khi
ta điền tờ khai,
hay lúc ta băm thịt.
Nó chỉ tham dự vào một
trong hàng nghìn cuộc trò chuyện của ta,
Mà cũng không nhất thiết phải là
một cuộc,
bởi nó ưa im lặng.
Khi thân thể ta đớn đau không dứt
Tâm hồn âm thầm rời vị trí trực ban.
Nó cầu kỳ, khó tính:
không thích nhìn thấy ta giữa đám đông,
những gắng sức của ta để trội hơn lên
và các phi vụ làm nó buồn nôn, chán ghét.
Niềm vui và nỗi buồn
với tâm hồn chẳng hề khác biệt.
Chỉ khi những cảm xúc này hòa quyện
mới là lúc nó ở bên ta.
Có thể tin vào nó, khi mà
ta không chắc chắn điều gì hết
nhưng lại tò mò với mọi thứ khôn nguôi.
Trong các thứ đồ vật chất trên đời
nó thích chiếc đồng hồ quả lắc
và những tấm gương vẫn nhiệt thành cần mẫn,
ngay cả khi chẳng có ai soi.
Nó chẳng hé môi
mình đến từ đâu, và khi nào lại biến đi lần nữa
Nhưng nó đang chờ, điều này thấy rõ,
những câu hỏi ấy từ ta.
Xem ra,
giống như ta cần có nó,
nó cũng cần có ta,
vì một điều gì đó.
No comments:
Post a Comment