Friday, 3 February 2012

Cảm ơn (Wisława Szymborska)

Thái Linh dịch

Tôi mang ơn rất nhiều
những người tôi không yêu.

Vì lòng tôi nhẹ nhõm biết bao nhiêu
bởi họ thân thương với ai đó khác.

Vì niềm vui mình không là con sói ác
đối với bầy cừu mà họ dắt chăn.

Bên họ tôi bình an,
tôi tự do với họ,
mà tình yêu không thể trao ra điều đó,
cũng chẳng thể lấy đi.

Tôi không bồn chồn chờ họ làm chi
đi vào đi ra từ cửa nhà sang cửa sổ.
Tôi kiên nhẫn
như chiếc đồng hồ mặt trời đo thời gian bằng đường bóng đổ
tôi thấu hiểu những điều
tình yêu không hiểu ra
tôi tha thứ những điều
tình yêu không bao giờ thứ tha.

Từ khi gặp nhau đến lúc nhận thư
thời gian không kéo dài vô tận,
đơn giản chỉ là mấy tuần, vài bận.

Những chuyến du hành luôn mĩ mãn cùng nhau,
những buổi hòa nhạc được lắng nghe sâu,
những giáo đường được thăm thú hết,
những cảnh quan sắc nét, rõ ràng.

Và khi chín núi mười sông cách trở chia ngăn,
thì cũng là những ngọn núi con sông
trên bản đồ ghi rõ.

Là công lao của họ,
nếu tôi sống trong không gian ba chiều,
không cường điệu,
không trữ tình
với chân trời rất thật, chẳng dối điêu
bởi đó là chân trời di động.

Họ có những gì trên đôi tay không
chính họ cũng đâu hay biết.

Tôi chẳng nợ nần gì họ hết”.
Hẳn Tình Yêu sẽ nói câu này
về đề tài mở ngỏ này đây.

Nguyên tác:
Podziękowanie


Wiele zawdzięczam 
tym, których nie kocham. 

Ulgę, z jaką się godzę, 
że bliżsi są komu innemu. 

Radość, ze nie ja jestem 
wilkiem ich owieczek. 

Pokój mi z nimi 
i wolność mi z nimi, 
a tego miłość ani dać nie może, 
ani brać nie potrafi. 

Nie czekam na nich 
od okna do drzwi. 
Cierpliwa 
prawie jak słoneczny zegar, 
rozumiem 
czego miłość nie rozumie, 
wybaczam, 
czego miłość nie wybaczyłaby nigdy. 

Od spotkania do listu 
nie wieczność upływa, 
ale po prostu kilka dni albo tygodni. 

Podróże z nimi zawsze są udane, 
koncerty wysłuchane, 
katedry zwiedzone, 
krajobrazy wyraźne. 

A kiedy nas rozdziela 
siedem gór i rzek, 
są to góry i rzeki 
dobrze znane z mapy. 

Ich jest zasługą, 
jeżeli żyję w trzech wymiarach, 
w przestrzeni nielirycznej i nieretorycznej, 
z prawdziwym, bo ruchomym horyzontem. 

Sami nie wiedzą, 
ile niosą w rękach pustych. 

"Nic im nie jestem winna"- 
powiedziałaby miłość 
na ten otwarty temat. 



No comments: