Friday 16 March 2012

Nỗi cô đơn (Rainer Maria Rilke)


Thái Linh dịch*

Nỗi cô đơn như cơn mưa.
Từ biển khơi dâng vào chiều tối,
từ những bình nguyên mù xa mất lối,
vội vã cuốn lên bầu trời,
nơi cô đơn chất chứa muôn đời,
rồi từ đó rơi xuống lòng phố thị.

Cô đơn thường rơi lúc tàn canh, khi từng con phố
theo ánh triêu dương dần hé lộ,
khi những tấm thân trống rỗng bàng hoàng
chỉ thấy trước mình là tuyệt vọng, ly tan,
khi những người dị mộng
phải đồng sàng,

là khi nỗi cô đơn tuôn tràn
theo những dòng sông, trôi ra biển lớn...

(*) theo các bản dịch tiếng Ba Lan của Dariusz Guzik, Andrzej Lam và Mieczysław Jastrun (http://rilke.pl/ksiegozbior/poezja/samotnosc/)

12 comments:

Unknown said...

Bản dịch rất hay. Cảm ơn người dịch. Giá như có bản tiếng Anh hay Pháp thì tốt quá...

L'amante inachevée said...

Em thích nhất cách chị dùng câu Đồng sàng dị mộng trọng này. Bản dịch rất hay. :)

Thái Linh said...

Cảm ơn em, chị cũng thích chữ đó :)
Chị thích cả chữ "tàn canh" nữa, vì liên tưởng đến chữ của Nguyễn Du: "Khi tỉnh rượu lúc tàn canh / Giật mình mình lại thương mình xót xa" cũng là cảm giác cô đơn rất rã rời, ê chề, cũng như cảm giác chị cảm nhận ở khổ thơ này.

Thái Linh said...

Nói đúng ra, chị dịch cả bài thơ chỉ vì chữ "tàn canh" đó thôi. Khi đọc bài thơ này chị giật mình nghĩ đến câu Kiều đó mà lạnh xương sống đấy em.

L'amante inachevée said...

Cái ý liên văn bản rất hay :D Mà Triều dương hay là Triêu dương hả chị?

Thái Linh said...

triêu dương em ạ, triêu dương nghĩa là buổi sáng sớm. "ánh triêu dương" là ánh mặt trời buổi sáng sớm. Thời trước còn viết là "chiêu dương" (ví dụ như trong "Thiếu quê hương" của NGuyễn Tuân).
Từ này xưa rồi, xưa như thời của Rilke :)

Thái Linh said...

(nói thêm: triêu dương cũng là từ chị thích :))

Thu Huong said...

Cam on dich gia vi ban dich hay qua!

L'amante inachevée said...

Em cảm ơn, học được thêm từ ... cũ người mới ta hihi. Cái âm từ đấy nghe rất hay. Em để dành biết đâu về sau dùng đặt tên cho con được. Bảo, đấy là nhờ chị Thái Linh :))

hoavan said...

@Anh Nhật Tuấn:
Solitude


La solitude est semblable à la pluie
Qui montant de la mer s'avance vers les soirs ;
Des plaines, qui sont lointaines et dispersées,
elle va jusqu’au ciel qui toujours la possède.
et là du ciel elle retombe sur la ville.


Elle se déverse sur les heures indifférenciées,
lorsque les rues se tournent vers le matin
Et lorsque les corps qui ne se sont pas trouvés,
se détachent l’un de l’autre abusés et tristes;
Et lorsque les hommes qui se haïssent
sont obligés de coucher ensemble
dans un même et seul lit

Alors la solitude s’en va dans les fleuves...

viec lam hai phong said...

Bản dịch này hay quá, cách sử dụng từ ngữ vô cùng ám ảnh

futures trading said...
This comment has been removed by a blog administrator.