Jesus Blanco Bailac. Cái tên ấy đã từng rất thân quen với tôi. Nhanh quá, mơi đó mà đã 10 năm rồi!
Ngày đó, cả lũ chúng mình ríu rít như một bầy chim.
Ngày đó, bạn tóc vàng bồng bềnh dợn sóng, đôi mắt xanh sâu thẳm, mũi cao thẳng cương quyết, tiếng nói âm vang, giọng cười vừa ấm áp vừa kiêu hùng.
Ngày đó, bạn áo sơ mi trắng quần jeans đen, khắc sâu vào tâm trí tôi những bước nhảy flamenco cuồng nhiệt.
Ngày đó, bạn ôm guitare hát với cả ngọn lửa nóng nhiệt thành của người thanh niên miền Ðịa Trung Hải.
Ngày đó tôi nhỏ bé như một chú chim sẻ, vô tư và ngơ ngác. Khi nghe tôi lẩm bẩm hát theo Elsa "quelque chose dans mon coeur...", bạn đã mỉm cười nói: "Trái tim của bạn là trái tim gà con".
Cả lũ chúng ta hẹn nhau 10 năm sau, dù ở đâu, cũng sẽ gặp lại. Người may mắn bốc thăm được "quyền đang cai tổ chức” cuộc gặp mặt này là Ming Yang, cô bạn nhí nhảnh hay cười nhất hội. Nơi gặp mặt được ấn định là Bắc Kinh, quê của Ming Yang. Hẹn vậy thôi, chứ đối với chúng ta khi đó thì 10 năm còn lâu lắm, lâu ngoài sức tưởng tượng. Giống như trẻ con hay nói "Lớn lên, chúng mình sẽ lái máy bay"....
Mười năm trôi qua, lời hẹn vui vui chắc chẳng ai còn nhớ. Tôi vừa nghe tin Ming Yang trong một lúc mất sạch cơ nghiệp. Nhớ lại nụ cười hồn nhiên ngày trước của cô ấy, tự nhiên cứ thấy nao lòng.
Ðêm nay, chợt bắt gặp trên màn hình ánh mắt buồn của một cổ động viên Tây Ban Nha sau trận bóng. Ðôi mắt ấy cũng sâu thẳm như mắt bạn. Và tôi lại thấy lòng mình nao nao...
Jesus Blanco Bailac. Mười năm rồi, có thể bạn đã thành công, cũng có thể bạn vẫn còn đang loay hoay với cuộc đời như tôi. Bạn đang ở Tây Ban Nha, mà cũng có thể là một góc nào khác trên trái đất. Thậm chí, biết đâu đêm nay bạn đang có mặt ở Bồ Ðào Nha, giữa những cổ động viên kia cũng nên. Có thể bạn cũng đang buồn...
Mười năm đã trôi qua, chúng ta chỉ còn lại cho nhau những khoảnh khắc nao lòng...
Nhưng có lẽ đó cũng đã là hạnh phúc.
(Sau trận Tây Ban Nha - Bồ Đào Nha, Euro 2004)
No comments:
Post a Comment