Friday 24 April 2009

Ký ức




Khi ta chụp một bức ảnh, ta lưu giữ được một giây. Chỉ một giây thôi, giây sau đã là khác rồi.

Một ánh chớp của ký ức, một cái nháy mắt. Vậy mà có những bức ảnh ta cứ xem đi xem lại. Và tưởng rằng mọi thứ vẫn y nguyên như thế, như khi ta chụp ảnh. Tưởng rằng sự vật ấy vẫn như thế, và tình cảm của ta với nó cũng vẫn như thế.

Một entry, một bài viết, một bài thơ... cũng chỉ lưu giữ được một khoảnh khắc ấy thôi - khi ta đang viết. Từ khi ta đặt bút chấm hết, mọi sự cũng đã khác rồi.

Cho dù ta có muốn làm cách nào để nhớ, thì ta cũng chỉ nhớ những gì ta muốn nhớ, theo cách mà ta muốn nhớ. Mà ký ức thì mong manh và phản trắc. Cùng một sự việc, những người khác nhau nhớ những điều khác nhau và theo cách khác nhau. Không có sự thật tuyệt đối, chỉ có những phiên bản bất tận của nó. Herodotus đã biết điều ấy. Kapuściński đã biết điều ấy.

Khi ta đọc lại một điều gì đó đã viết, xem lại một tấm ảnh đã chụp, nó làm ta nhớ lại cái khoảnh khắc ấy, nhưng đồng thời nó cũng nói với ta rằng: tất cả đã khác rồi, đã vĩnh viễn ra đi.

Khi lòng muốn nhớ, có nghĩa là ta đã quên.

2 comments:

phinstar said...

khi lòng muốn nhớ có nghĩa là ta đã quên
không có sự thật tuyệt đối chỉ có những phiên bản bất tận của nó.
---> chị có nhiều những câu nói hay quá

Nguyễn Hiền said...

"Cho dù ta có muốn làm cách nào để nhớ, thì ta cũng chỉ nhớ những gì ta muốn nhớ, theo cách mà ta muốn nhớ. Mà ký ức thì mong manh và phản trắc. Cùng một sự việc, những người khác nhau nhớ những điều khác nhau và theo cách khác nhau. Không có sự thật tuyệt đối, chỉ có những phiên bản bất tận của nó. Herodotus đã biết điều ấy. Kapuściński đã biết điều ấy.

Khi ta đọc lại một điều gì đó đã viết, xem lại một tấm ảnh đã chụp, nó làm ta nhớ lại cái khoảnh khắc ấy, nhưng đồng thời nó cũng nói với ta rằng: tất cả đã khác rồi, đã vĩnh viễn ra đi.

Khi lòng muốn nhớ, có nghĩa là ta đã quên"

Em rất tâm đắc đoạn này.

Và thấy buồn...

Đúng là "tất cả đã khác rồi, đã vĩnh viễn ra đi..", ôi sao mà buồn vậy...