„Ký ức thật ngộ. Khi còn ở trong cảnh thực thì tôi chẳng đề ý gì đến nó. Không bao giờ tôi nghĩ đến nó như một cái gì đó sẽ để lại một ấn tượng lâu dài, và chắc chắn là không thể tưởng tượng rằng mười tám năm sau tôi sẽ nhớ lại nó đến từng chi tiết” (Haruki Murakami, Rừng Na Uy)
Luxembourg là một chữ rất dễ thương đối với tôi. Mỗi khi nhắc đến ba tiếng ấy, tôi luôn thấy lòng mình dịu lại.
Tôi lang thang qua Luxembourg mười năm về trước, khi vẫn còn là sinh viên. Hành trang là một chiếc ba lô nhẹ tênh, lòng cũng nhẹ tênh, mọi thứ đều thật đơn giản: ăn bánh mì, ở hostel, thích đi đâu thì đi đấy. Tôi không còn nhớ rõ mọi câu chuyện xảy ra trong chuyến đi ấy, thậm chí không còn nhớ gì nhiều về người bạn đồng hành. Tôi không có ấn tượng mấy với những thung lũng sâu thăm thẳm và những cây cầu đá chạy bắc ngang, những tấm thảm hoa tươi được trồng tỉa chăm chút ở khắp nơi, hay là vẻ văn minh sạch đẹp rất „quý tộc” của Luxembourg. Tôi nhớ đôi chút về toà nhà của Toà Án Châu Âu, trông giống như một cục sắt khổng lồ. Tôi đã phấn khích biết mấy khi đứng trước cái cục sắt ấy, khi đó tôi đã ước giá mà mình được làm việc ở đây thì thật là oách! Nhưng rồi tôi chẳng bao giờ quay lại nơi ấy. (Thật lòng mà nói, nếu như hàng ngày tôi phải chui ra chui vào trong một cục sắt thì chưa chắc đó đã là một điều thú vị.)
Nhưng tâm trí tôi đã khắc sâu những hình ảnh của một đêm Luxembourg thật trong lành. Hôm đó tôi rời hostel vào lúc gần nửa đêm và đi dạo loanh quanh một mình. Hostel nằm trong một thung lũng sâu. Tôi còn nhớ như in mùi cỏ cây ẩm ướt và những làn sương mong manh bay nhè nhẹ ... Những bụi nước li ti trong không khí làm làn da tôi mát lạnh. Tôi thả bộ theo con đường quanh co lên dốc, trong ánh đèn vàng mờ ảo của những ngọn đèn đường. Cũng con đường này ban chiều tôi đi qua mà không thấy có gì đặc biệt. Vậy mà khi đêm xuống, con đường bỗng trở nên đẹp huyền ảo và lung linh. Một cảm giác bình yên trong trẻo tràn ngập tâm hồn. Những nét cong cong mềm mại của con dốc, làn ánh sáng dìu dịu như ánh trăng, mùi ngai ngái nhè nhẹ trong không khí, cái mát lạnh của sương đêm, tiếng giày khẽ khàng gõ lên những viên đá... tất cả kết hợp lại với nhau thật hài hòa và tuyệt hảo, đáng yêu đến từng chi tiết. Từ lúc ấy tôi bắt đầu yêu những con dốc, bắt đầu thích thú ngắm nhìn những ngọn đèn đường ở mỗi nẻo tôi qua...
Ký ức thật kỳ lạ. Ký ức của tôi về đêm Luxembourg ấy luôn rõ ràng sắc nét và rất tinh khôi. Trước đó và sau này, tôi đã đi dạo bao nhiêu lần, trên bao nhiêu con đường của biết bao nhiêu miền đất, nhưng tất cả đều không thể làm xáo trộn một chi tiết nhỏ nào của đêm hôm ấy. Dường như nó đã ghim chặt vào tim óc tôi. Tôi có cảm giác rằng thỉnh thoảng trong tâm trí của mỗi con người lại có một cái khe rất nhỏ, nếu như một sự kiện, một hình ảnh nào đó vô tình lọt vào cái khe ấy, thì nó sẽ bị ghim lại đó vĩnh viễn. Những sự kiện và hình ảnh khác, có thể to lớn và chấn động hơn nhiều, với thời gian rồi cũng sẽ trượt đi, sẽ mòn dần. Còn lại và khắc sâu trong tâm trí ta nhiều khi chỉ là những điều nhỏ bé, giản dị và rất ngẫu nhiên, những điều mà khi nó xảy ra, ta hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ nhớ về nó nguyên vẹn, trong suốt nhiều năm sau....
No comments:
Post a Comment