Friday 24 April 2009

Mênh mông như biển



Bộ phim Hàn Quốc đầu tiên mà tôi xem là „Anh em nhà bác sỹ”, lâu lắm rồi, vào cái thời mà ở đây, mọi thứ bằng tiếng Việt đều là xa xỉ, người ta có thể xem và đọc bất cứ thứ gì có chút tiếng Việt rơi vào tay. Có lẽ vì là "đầu tiên" nên tôi nhớ nhất. Nhớ nhất, nhưng cũng chỉ nhớ duy nhất một cảnh.

Đó là cảnh anh bác sỹ nhân vật chính và cô người yêu đồng nghiệp đi đến một nhà nghỉ, cô gái ngồi trên ghế bành, còn anh bác sỹ (sau rất nhiều lần làm cô đau lòng) ngồi dưới sàn, ngả đầu lên đùi cô, nhắm mắt lại và nói như một đứa trẻ „Lòng em mênh mông như biển...”

Cả bộ phim dài lê thê cuối cùng chỉ đọng lại trong tôi duy nhất cảnh ấy, và nó cứ đọng lại mãi, trong khi tất cả các cảnh khác đã nhạt nhòa ngay, từ rất lâu, đã tan biến ngay, từ rất lâu rồi.

Lòng em mênh mông như biển... Dịu dàng, bao la và khoan dung. Đấy là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt vời trong lòng tôi. Người phụ nữ lý tưởng trong lòng tôi. Qua bao đau khổ, bao đắng cay, vẫn mênh mông như thế. Để người đàn ông của nàng có thể trở về sau những mỏi mệt, ngả đầu vào lòng nàng và nói như một đứa trẻ „Lòng em mênh mông như biển...”

Tôi ao ước mình có thể làm được như thế. Tôi ao ước mình là biển.

Nhưng tôi chỉ là một dòng suối. Mạng của tôi là Đại Khê Thủy, nước suối lớn. Suối lớn thì vẫn là suối, mà tôi thậm chí còn không thích làm suối lớn bằng suối nhỏ. Tôi chỉ là một con suối nhỏ. Khê Thủy.

Tôi là suối nên lòng tôi hạn hẹp. Tôi nghĩ những chuyện cỏn con, lo những chuyện cỏn con. Tôi giận dữ tung bọt với những tảng đá chắn ngang đường tôi. Người ta chỉ lội một lát là qua hết tôi, sang bờ bên kia.

Tôi không mang trong mình nhiều nước mắt như biển, nên không mặn mòi giống biển. Tôi không sâu như biển nên chẳng có san hô đầy màu sắc. Lòng tôi chỉ có rong rêu. Tôi không bao la như biển nên chẳng có những bình minh hay hoàng hôn rực rỡ giống biển khi ôm lấy mặt trời. Tôi chỉ ôm được vài tia nắng thôi.

Nhưng tôi thật muốn được là biển. Và tôi vẫn luôn hướng ra biển, chẳng bao giờ ngừng.

1 comment:

Anonymous said...

"Tôi không mang trong mình nhiều nước mắt như biển, nên không mặn mòi giống biển. Tôi không sâu như biển nên chẳng có san hô đầy màu sắc. Lòng tôi chỉ có rong rêu. Tôi không bao la như biển nên chẳng có những bình minh hay hoàng hôn rực rỡ giống biển khi ôm lấy mặt trời. Tôi chỉ ôm được vài tia nắng thôi." - bạn khiêm tốn quá, nhưng không sao đâu, những khe suối nhỏ rồi chảy về "dòng suối lớn", rồi ra sông, và kiên nhẫn thì sẽ ra đến biển cả thôi... có điều, liệu lúc đó gần được mặt trời chói lòa và nóng bỏng cho tất cả mọi người, dòng suối có nhận ra giá trị của những lúc chỉ ôm được vài tia nắng nhỏ, nhưng gần gũi, và của riêng mình không? :-)